Có lẽ khi mọi người nhìn lại cuộc đời, ai cũng có những ký ức không thể nào quên, dù thời gian đã trôi qua thật lâu. Đôi khi, những hình ảnh tưởng chừng như nhỏ bé, không mấy quan trọng, lại khắc sâu vào tâm trí đến suốt đời. Với tôi, đó là miếng thịt kho đã bị xắn mất phần nạc, chỉ còn lại mỡ và bì.
Năm đó, tôi mới 22 tuổi, vừa bước vào cuộc sống hôn nhân đầy hứng khởi và lạc quan. Tình yêu khiến tôi vội vã bỏ qua những lời khuyên nhủ của bố mẹ, lao vào cuộc sống mới với những mơ mộng về hạnh phúc. Khi mới cưới, tôi có một công việc ổn định, thu nhập đủ để cả hai vợ chồng sống thoải mái, không thiếu thốn gì. Cuộc sống không dư dả nhưng tôi cảm thấy hài lòng khi có thể phụ giúp gia đình chồng trong những dịp lễ tết. Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng khá êm ấm, đôi bên cư xử với nhau chừng mực.
Mọi thứ thay đổi khi tôi mang thai năm thứ ba. Thai kỳ hoàn toàn ngoài dự tính, và tôi bỗng trở nên lo lắng cho tương lai của mình, nhất là khi công việc không thuận tiện cho việc nghỉ thai sản. Thai nhi phát triển yếu ớt, và đến tuần thứ 21, tôi buộc phải khâu eo tử cung để tránh sinh non. Điều này khiến tôi phải nghỉ việc, không thể tiếp tục đi làm như đã dự tính. Vậy là tôi đành ở nhà, không có nguồn thu nhập ổn định. Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản rằng khi con đủ 6 tháng, mình sẽ tìm việc khác, nhưng không ngờ rằng khi ấy lại chẳng có ai hỗ trợ chăm con để tôi quay lại với công việc.
Khi con chào đời, chúng tôi về sống chung với gia đình chồng để tiết kiệm chi phí và tiện chăm sóc bé. Những tưởng đây là quyết định hợp lý, nhưng mâu thuẫn cũng bắt đầu từ đây. Dù tôi và chồng cố gắng đóng góp tiền ăn uống hàng tháng, nhưng mẹ chồng luôn tằn tiện và tiết kiệm một cách quá mức. Cả nhà 7 người nhưng bà chỉ mua vài lạng thịt, kho thật mặn để dùng trong nhiều ngày. Cách sống của bà làm tôi vừa ái ngại vừa cảm thấy áp lực.
Thời gian trôi qua, tôi dần trở thành cái bóng trong nhà, người không làm ra tiền, ăn bám và bị xem là gánh nặng. Có lần, tôi đề nghị mẹ chồng giúp trông cháu để mình đi làm, nhưng bà từ chối. Chẳng ai trong gia đình ủng hộ tôi quay lại công việc. Vậy là tôi chấp nhận ở nhà, tiếp tục với cái “kiếp ăn bám” trong mắt mọi người.
Và rồi, cái ngày ấy đến, một ngày như bao ngày bình thường. Đang ăn cơm thì con tôi cần đi vệ sinh. Tôi đứng dậy dắt bé đi, vệ sinh cá nhân, thay đồ cho con chu đáo rồi quay lại bàn ăn. Đến khi ngồi xuống, trước mặt tôi là nửa bát cơm dở dang và một miếng thịt kho trong bát thịt lõng bõng nước. Nhìn kỹ, miếng thịt này không còn nguyên vẹn, đã bị xắn đi phần nạc, chỉ còn lại mỡ và bì lông heo.
Tôi lặng người, lòng đầy chua xót, tủi hổ, và cả một chút uất ức. Cái lạnh lẽo của miếng thịt dường như len lỏi vào tâm can tôi, nhắc nhở tôi về thân phận của mình – một người không còn tiếng nói trong chính căn nhà mà mình từng coi là tổ ấm. Ngước nhìn đứa con còn chưa biết nói, tôi tự nhủ, mình không thể tiếp tục cuộc sống như vậy mãi. Tôi cần phải tìm cách khác để tồn tại, một con đường khác mà ở đó tôi và con có thể được tôn trọng.
Sau đó, tôi quyết định ly hôn. Tôi dọn về nhà ngoại cùng con, xin ông bà một chỗ dựa, một nơi để bắt đầu lại. Ban đầu mọi thứ không dễ dàng, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận. Tôi dốc hết sức làm đủ mọi việc để kiếm tiền, chỉ cần mẹ con có thể no đủ và không còn phụ thuộc vào ai.
Giờ đây, cuộc sống của tôi đã ổn định hơn. Mẹ con tôi hạnh phúc bên nhau, và tôi vẫn thầm biết ơn nhà ngoại đã dang tay đón nhận, cưu mang chúng tôi trong những ngày khó khăn nhất. Nhìn lại, tôi nhận ra mọi vất vả dường như chẳng đáng kể gì so với nỗi đau của “miếng thịt mỡ” năm ấy. Nó là một ký ức không đẹp, nhưng nhờ nó mà tôi đã tìm được con đường tự do cho chính mình và con.