“Mẹ Chồng Từ Chối Trông Cháu: Bài Học Đắng Từ Câu Nói ‘Mai Kia Ông Bà Già Yếu Thì Đừng Gọi Con’”

Mỗi lần nhìn thấy các chị chia sẻ về mẹ chồng hết lòng vì con cháu, lòng em lại cảm thấy xót xa. Thực sự, em không thể không ghen tị khi thấy mẹ chồng người ta vừa giúp đỡ, vừa cho tiền, còn mẹ chồng em thì không giúp được gì, lại còn khiến em phải chịu thêm nhiều phiền muộn.

Vợ chồng em đều là người tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp. Sau bao khó khăn, cuối cùng cũng mua được một ngôi nhà. Tuy nhiên, chúng em vẫn còn nợ 800 triệu, nên mọi chi tiêu đều phải tiết kiệm. Khi mua nhà, bố mẹ đẻ em dù không dư dả gì cũng gom góp gửi cho 200 triệu. Còn nhà chồng, dù có lương hưu, ông bà chỉ gửi cho em 50 triệu. Mẹ chồng đã dặn:

Khi vợ chồng em về, mẹ chồng cũng chỉ cho vài thứ rau quả chứ không bao giờ có thịt. ảnh minh họa
Khi vợ chồng em về, mẹ chồng cũng chỉ cho vài thứ rau quả chứ không bao giờ có thịt. ảnh minh họa

“Bố mẹ có ba đứa con, em út còn đang học, không dư dả được nhiều. Con cầm số tiền này tạm thời, còn thiếu thì vợ chồng con tự cố gắng. Bố mẹ cũng muốn cho thêm nhưng điều kiện không cho phép.”

Em cảm thấy không phục chút nào. Nhà chồng chỉ có chồng em là con trai, ông bà già yếu rồi chẳng lẽ không nên vun vén cho con cháu khi chúng em khó khăn như vậy?

Mỗi lần về quê, em cũng để ý lắm. Nhà chồng ở quê, giá cả rẻ, nhưng mẹ chồng chỉ gửi vài thứ rau quả, không bao giờ có thịt. Nhà người ta thì gửi thịt cá đủ thứ, còn nhà em chỉ có vài cân hoa quả. Khi em chán nản, đã phải nói thẳng với mẹ chồng:

“Bữa sau mẹ đừng mua rau quả nữa. Ngoài Hà Nội có đủ thứ, nếu mẹ muốn gửi thì mua thịt nhé.”

Mẹ chồng khá bất ngờ nhưng giải thích rằng bà thường ăn chay, không mua thịt cá bao giờ. Từ đó, bà không gửi gì nữa.

Hồi em mang bầu, khi bị nghén nặng, tụt huyết áp và ngất trong nhà tắm, chồng em phải nhờ mẹ lên chăm sóc. Bà hứa sẽ ở lại cho đến khi em qua cơn nghén. Nhưng khi em mới bầu được 5 tháng, mẹ chồng đã muốn về vì không yên tâm để bố ở nhà một mình. Rồi bà về, mãi đến khi em sinh, bà mới mang đồ đạc lên để trông cháu. Thực tế, bà chủ yếu chỉ nấu cơm và giặt quần áo, còn em và chồng phải lo mọi thứ.

Mẹ chồng chỉ ở lại ba tháng rồi lại về quê. So với những người khác, bà chỉ chăm sóc được ít hơn. Con em hiện đã 6 tháng, em muốn đi làm lại, nhưng không thể thuê người ngoài chăm sóc cho con, vì vậy em nhờ mẹ chồng lên trông cháu.

Khi gọi cho mẹ chồng, em nghĩ bà sẽ vui vẻ đồng ý. Ai ngờ, bà lưỡng lự một lúc rồi từ chối:

“Con xem có thuê người giúp việc không? Mẹ tuổi cao rồi, tay chân hay bị run, sợ bế cháu không an toàn.”

Em thật sự rất thất vọng, cơn bực bội trong lòng bùng lên, em đã nói thẳng:

“Chúng con khó khăn mới nhờ đến bố mẹ. Thuê người ngoài không thể bằng người nhà. Nếu mẹ đã không thể giúp thì đừng mong chờ gì từ chúng con sau này.”

Nói xong, em cúp máy luôn. Mẹ chồng có vẻ giận dữ và gọi ngay cho chồng em, dẫn đến một cuộc cãi vã kịch liệt. Chồng em bảo em đổ hết trách nhiệm cho bên nội mà không nhờ vả bên ngoại. Nhưng thực tế, bố mẹ đẻ em cũng đã già yếu và không có lương hưu, làm sao so sánh được với gia đình chồng?

Giờ em đang lo lắng không biết phải làm sao. Nghỉ việc thì không được vì phải trả nợ và chi tiêu. Còn gửi con thì chưa biết phải tìm nơi nào phù hợp. Các chị cho em xin lời khuyên với.

 

Bắt Giám Đốc Chi Nhánh Văn Phòng Đất Đai

https://vietnamhotnew.com/bat-giam-doc-ong-binh-chi-nhanh-van-phong-dat-dai/