Ngày hè, tôi phải gánh trọng trách chăm sóc con cái, và mẹ chồng chẳng những không giúp đỡ mà còn đưa thêm 8 đứa cháu lên chơi, khiến tôi tức đến mức “sôi máu”.
Sáng sớm, chồng gọi điện thông báo mẹ sẽ lên chơi, mang theo cả bầy cháu từ quê. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ mẹ lên vài hôm thì cũng không vấn đề gì, tôi có thể xoay xở được. Nhưng câu tiếp theo của chồng làm tôi như chết lặng. Anh bảo mẹ sẽ ở lại hai tháng, để tiện chăm sóc các cháu nhà tôi và cho bọn trẻ ở quê có cơ hội lên thành phố.
Tim tôi đập thình thịch, sự tức giận bắt đầu dâng lên đỉnh điểm. Tôi hỏi ngay: “Sao mẹ lên mà không báo trước, cũng chẳng nói một lời với tôi? Nhà này là của hai vợ chồng, chứ không phải chỉ của riêng con trai mẹ!” Thấy tôi nóng giận, chồng vội vàng khuyên nhủ, bảo tôi bình tĩnh, rồi sẽ từ từ tính toán.
Việc phải lo cho hai đứa con trong mùa hè đã đủ khiến tôi mệt mỏi, giờ lại thêm 8 đứa cháu ở nhà chồng nữa, tôi không biết liệu mình có thể chịu đựng được hay không. Tối hôm đó, tôi đã tâm sự với chồng về những khó khăn khi phải chăm sóc từng ấy đứa trẻ trong căn hộ chỉ hơn 60m², và cả sự bất tiện khi có quá nhiều người lạ ở trong nhà. Nhưng chồng chỉ im lặng, không nói gì.
Ngày hôm sau, tôi vẫn vui vẻ ra bến xe đón mẹ chồng. Từ lúc lên xe về nhà, tiếng trẻ con ríu rít đùa nghịch khiến đầu tôi như muốn vỡ tung. Tôi hỏi mẹ định ở lại bao lâu, mẹ nói sẽ ở hết hè để các cháu được vui chơi thoải mái. Lúc ấy, tay chân tôi bắt đầu run rẩy, không thể nói thêm gì nữa.
Bình thường, vì không có thời gian chăm con, tôi gửi đứa nhỏ đi học mầm non, còn đứa lớn tự ở nhà. Trưa nào tôi cũng tranh thủ về nấu cơm cho con, đi xe máy giữa trời nắng như đổ lửa, mỗi ngày một mệt mỏi. Tôi cứ nghĩ mẹ chồng lên sẽ đỡ đần phần nào, nhưng bà lại mang theo cả bầy trẻ, khiến tôi không hài lòng chút nào. Tôi mong bà lên hai tháng để trông con giúp mình, nhưng không ngờ lại thành ra thế này.
Kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi như rơi vào cơn ác mộng ngay trong chính căn nhà của mình. Mỗi tối đi làm về, tôi lại phải đối mặt với cảnh đồ đạc bị bày bừa khắp nơi, từ đồ chơi, thức ăn đến vỏ bánh kẹo, tất cả vương vãi khắp sàn. Trong bồn rửa bát, chồng chất bát đĩa bẩn, không ai đụng vào. Tiếng trẻ con nô đùa khiến đầu tôi như muốn nổ tung, còn cái bồn rửa đầy chén đĩa bẩn thì không ai thèm động tay vào.
Một tuần trôi qua, tôi gầy rộc đi, tiền bạc cứ tiêu tốn như nước chảy. Mẹ chồng không hề đóng góp một đồng nào, vì bà cho rằng bà đã giúp trông cháu và tôi phải có trách nhiệm với các cháu ở quê. Bà không hề hiểu rằng, số tiền tôi bỏ ra để nuôi các cháu của bà chắc chắn gấp đôi số tiền tôi gửi con đi học hè.
Tôi nói với chồng hãy nhắc khéo mẹ đưa các cháu về quê, nhưng anh ngại, còn mẹ chồng thì chẳng có ý tứ gì, cứ ở lì như vậy. Chỉ mới mấy ngày mà tiền gạo, tiền nước, tiền ăn uống… cứ tăng lên chóng mặt, vượt quá sức chịu đựng của tôi.
Tôi cũng đã khéo léo gợi ý với mẹ chồng rằng nên đưa các cháu về vì điều kiện sinh hoạt ở đây không tiện lợi, nhưng bà khó chịu, bảo rằng tôi không coi trọng gia đình nhà chồng. Sau một hồi cãi nhau, tôi quyết định không cần phải nói với ai nữa.
Hôm sau, tôi lặng lẽ đặt vé máy bay cho ba mẹ con đi du lịch. Vì còn ngày phép, tôi xin nghỉ hẳn 10 ngày. Thấy tôi xếp đồ, chồng ngạc nhiên hỏi, khi biết lý do, anh khá sốc nhưng không thể cản được. Mẹ chồng cũng sững sờ vì con dâu “vô phép,” bỏ nhà đi du lịch trong khi mẹ lên chơi, để bà lại lo liệu cho từng ấy miệng ăn.
Nhiều năm lấy chồng, tôi chưa có dịp nghỉ ngơi thực sự. Có lẽ lần này là thời gian tốt nhất để tôi làm điều đó. Tôi không thể ở nhà hầu hạ mẹ chồng và các cháu của bà suốt hai tháng. Chồng tôi đi làm cả ngày, còn việc lo cho bầy trẻ giờ đây là nhiệm vụ của mẹ chồng. Tôi tin rằng chỉ cần hai ngày, bà sẽ phải suy nghĩ lại mà đưa các cháu về quê. Rồi bà sẽ hiểu tôi đã vất vả như thế nào…
Hà Nội: Trận bóng định mệnh, một em nhỏ thiệt mạng do sét đánh