Cô Gái Mang Mệnh Khổ: Nguyễn Thị Hân
Nguyễn Thị Hân, sinh năm 1992, không may mắn sinh ra trong gia đình nghèo khó. Cha cô bị đau khớp và thoái hóa cột sống, không thể làm việc nặng, nên từ năm 17 tuổi, Hân đã phải lên thành phố tìm việc để nuôi cha mẹ. Với mỗi đồng lương ít ỏi, Hân chỉ giữ lại đủ tiền phòng trọ và 1 triệu đồng để sinh hoạt, còn lại đều gửi về cho mẹ. Để tiết kiệm, Hân chỉ ăn một bữa cơm tối, trưa ăn ở công ty và sáng ăn mì gói.
Cô không dám nghĩ đến hạnh phúc riêng mình vì luôn tất bật nuôi cha mẹ. Cho đến khi gặp người đàn ông hơn mình chục tuổi, hứa sẽ giúp cô chia sẻ gánh nặng gia đình, Hân đã tin tưởng và quyết định cho anh cơ hội. Thế nhưng, chỉ sau vài năm chung sống, khi bé Nguyễn Chí Thiện (sinh năm 2015) được 3 tuổi, mâu thuẫn vợ chồng nảy sinh và họ chia tay.
Hân sụp đổ, ôm con nhỏ trong tay mà khóc không thành lời. Tuyệt vọng, cô nhìn đứa con trai bụ bẫm, nhớ cảnh cha mẹ già bệnh tật ở quê và tự nhủ phải đứng dậy, cố vững chân bước qua giai đoạn khổ cực này.
Khi không kịp xoay tiền cho con nhập viện, nhìn con cố nén khóc nhưng cả người run bần bật vì đau, Hân chỉ biết ôm chặt con vào lòng, tuyệt vọng đến mức không còn muốn sống. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô gái mang mệnh khổ ấy vẫn tìm thấy sức mạnh để chiến đấu, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người thân yêu của mình.

Hân thu xếp đồ đạc rồi bắt xe khách về quê, gửi con trai cho bà ngoại trông nom. Sau đó, cô lại khăn gói lên thành phố, tiếp tục làm công nhân như cách đây 10 năm, thời còn con gái. Để có thu nhập cao hơn, Hân tìm kiếm công ty cho tăng ca nhiều và xin việc, chấp nhận làm việc 10 – 12 tiếng mỗi ngày. Nhờ vậy, cô có thể ăn cơm tối tại công ty, và ban đêm lại ra phòng bảo vệ giữ xe cho khu trọ để có chỗ ngủ miễn phí. Sáng sớm, Hân ăn vội gói mì rồi lại bắt đầu một ngày làm việc mới.
Cứ 2-3 tháng, Hân mới dám tranh thủ về thăm con một lần dù rất nhớ, vì tiếc vài trăm ngàn đồng tiền xe và một ngày công. Cô làm việc quần quật và hầu như không tiêu xài, nhờ vậy mà lương hơn 8 triệu đồng mỗi tháng vẫn dành được 6 triệu gửi về quê nuôi cha mẹ già và con nhỏ.
Hân bảo: “Cực hơn thời con gái một tí nhưng em khổ quen rồi, vẫn chịu được!”
Câu nói ấy gói gọn biết bao nỗi niềm, sự hy sinh và tinh thần kiên cường của cô gái trẻ. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, Hân vẫn tìm thấy sức mạnh để tiếp tục, với hy vọng mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho những người thân yêu của mình.
Cuộc sống mệt mỏi, lặp đi lặp lại trong ba năm, tưởng chừng đã quá quen thuộc với những khó khăn, thì bão tố lại ập đến, quật ngã bà mẹ trẻ đơn thân kiên cường.
Đầu tháng 2, khi Hân đang làm việc, điện thoại của mẹ gọi đến. Có linh cảm bất an, vì mẹ thường không gọi trong giờ Hân làm việc. Mẹ thông báo tình trạng của Thiện: ho, sốt, đau nhức toàn thân suốt cả tuần, thuốc không khỏi, bệnh viện tỉnh đề nghị chuyển viện lên tuyến trên.
Hân bần thần suốt cả buổi, thu xếp công việc và vội vàng đón con lên thành phố để khám bệnh. Sau một tuần điều trị tại bệnh viện Nhi đồng 2, cơn sốt của Thiện đã giảm, nhưng bác sĩ yêu cầu xét nghiệm và tầm soát một bệnh nghiêm trọng, khiến Hân càng thêm bất an.
Sau vụ ly hôn, Hân đã quen với những khó khăn, tưởng chừng không còn gì có thể làm cô khuất phục. Nhưng khi nhận được thông báo từ bác sĩ rằng Chí Thiện bị ung thư máu, Hân lặng người, mất vài phút mới lấy lại bình tĩnh. Cô khụy gối ngã ngồi xuống sàn, đôi tay gầy gân guốc ôm mặt, khóc nức nở, cố gắng giữ im lặng để không làm mẹ già ngoài cửa nghe thấy.
Như đã quá quen với bất hạnh, Hân chỉ khóc một trận rồi đứng dậy. Cô thuê một phòng trọ gần nơi làm việc để tiện chăm sóc con, đồng thời đưa Thiện điều trị định kỳ tại bệnh viện Ung bướu TP.HCM. Trong tâm trí Hân, dù mệt mỏi và đau đớn, vẫn hiện hữu một nghị lực mạnh mẽ, sẵn sàng chiến đấu với mọi thử thách để bảo vệ những người thân yêu.
