Trong khoảnh khắc định mệnh ấy, đôi dép của Quang nằm lặng lẽ trên mặt đất, bên trên là một quả ớt chuông đỏ tươi và vài nén nhang nghi ngút khói. Đó là bát hương tạm thời cho con trai của chị Lan, người mẹ vừa đến hiện trường, bàng hoàng nhận ra rằng con trai mình đã ra đi mãi mãi. Chị Lan bật khóc, nỗi đau xé lòng dâng trào không thể kìm nén, khóc cho con, khóc cho số phận nghiệt ngã của chính mình.
Tin dữ đến với chị khi chồng chị gọi báo từ một bài viết tìm kiếm thân nhân của FAS Angel, nơi thông báo về vụ tai nạn trên phố Phạm Văn Đồng. Trên đường đến hiện trường, chị liên tục cầu nguyện, mong rằng đó không phải là Quang, con trai duy nhất của chị:
– Xin ơn trên gìn giữ, đừng để đó là Quang, con tôi, nhà con chỉ có hai đứa con thôi. Xin ơn trên thương xót, đừng để đó là con tôi.
Dù cầu nguyện tha thiết, nhưng giọt nước mắt của chị vẫn rơi không ngừng, vì lòng chị cảm nhận được sự thật đau lòng. Chồng chị, trong nỗi hoảng loạn, đã bắt vội một chiếc taxi để đến hiện trường, trong khi chị bỏ dở buổi khám bệnh ở Bạch Mai mà lao đến với một hy vọng mong manh.
Khi đến nơi, chị hoảng loạn hỏi:
– Ôi con tôi đâu? Các anh ơi, con tôi đâu rồi?
Một chiến sĩ cảnh sát giao thông đến xác nhận danh tính người bị nạn qua hình ảnh trên điện thoại. Anh nhẹ nhàng hỏi:
– Chị hãy bình tĩnh. Đây có phải là cháu Quang, con trai của chị không?
Nhìn hình ảnh, chị Lan như đông cứng, run rẩy, rồi òa khóc nức nở. Đúng là Quang rồi. Chị Lan trách ơn trên đã không nghe lời nguyện cầu của chị, không giữ được con trai cho chị. Chị chạy đến chồng, gào lên trong nỗi tuyệt vọng:
Rúng Động: Lời Khai Máu Lạnh Của Nghi Phạm Vụ Tấn Công Nữ Trung Tá Công An Bằng Búa Đá