Một tháng qua, tôi đã phải sống trong cảnh ăn uống cực kỳ đơn điệu và thiếu thốn. Chồng tôi, vốn dĩ không biết nấu nướng, chỉ có thể làm những món đơn giản như luộc rau, luộc trứng hay nấu mì tôm nửa sống nửa chín. Từ khi cưới, tôi luôn là người đứng bếp hoặc nếu bận quá thì đặt thức ăn bên ngoài. Chồng tôi, vốn dĩ đã quen với việc có vợ đảm đang, không mảy may học hỏi thêm kỹ năng nấu ăn.
Khi tôi sinh con, tôi rất muốn thuê bảo mẫu hoặc giúp việc, nhưng anh không đồng ý vì sợ sự bất tiện khi có người lạ trong nhà. Mẹ tôi lại đang ốm, không thể đến chăm sóc tôi, và mẹ chồng thì tôi không dám nhờ vả, vì sợ sẽ gây ra mâu thuẫn. Chồng tôi, để tránh phiền phức, quyết định tự lo liệu việc chăm sóc tôi. Và thế là anh bắt đầu vào bếp, mặc dù tôi không hiểu tại sao sách nấu ăn lại dễ hiểu như thế mà anh vẫn không thể nấu ra món ăn đúng chuẩn.
Đến mức tôi phải gọi mẹ mình đến giúp một tuần để tôi có thể “huấn luyện” chồng về việc nấu nướng. Khi biết mẹ vợ sẽ đến thăm, chồng tôi lập tức đi chợ và hăng hái nhận nhiệm vụ chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Tôi đã chuẩn bị sẵn công thức nấu và để chồng tự tay thực hiện, còn mình thì ngồi trò chuyện với mẹ.
Đến bữa trưa, chồng gọi mẹ con tôi ra ăn cơm. Thấy mâm cơm, tôi suýt ngã quỵ. Anh đã nấu món gà lá é nhưng gà vẫn còn lông, lá é còn nguyên cọng và chưa chín. Món thịt nướng thì bên ngoài cháy đen còn bên trong sống, và món canh chua cá lóc thì cá còn nguyên lòng và nổi lềnh bềnh. Tôi nhìn mâm cơm và rồi nhìn lại chồng với vẻ mặt tươi tắn mà không biết diễn tả sự thất vọng của mình thế nào.
https://vietnamhotnew.com/qua-cuoi-tu-bo-me-vo-bien-thanh-cai-bay/