Tôi cười cay đắng. Hóa ra, tuổi trung niên của đàn ông có thể đánh đổi cả gia đình, vợ con, danh dự… chỉ để “tìm lại cảm xúc”.
Tôi năm nay 46 tuổi, là một giáo viên cấp ba ở Hà Nội. Tôi đã có một cuộc hôn nhân tưởng chừng bình yên suốt hơn 20 năm. Chồng tôi – anh H., hơn tôi 3 tuổi, là một người đàn ông điềm đạm, hiền lành, từng được bạn bè khen là “chuẩn mực của một người chồng tốt”. Chúng tôi có hai con, con trai lớn đang học đại học, con gái út mới vào lớp 9. Tôi từng nghĩ, sau bao nhiêu năm cùng nhau trải qua khó khăn, vợ chồng tôi đã đủ hiểu, đủ tin và đủ thương để đi với nhau đến hết đời.
Nhưng cuộc đời vốn chẳng ai biết trước được chữ “ngờ”.

Tôi sững sờ. Tay run bần bật, tim đập mạnh như có ai bóp nghẹt. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình mất kiểm soát. Tôi mở xem tiếp và càng đọc, càng thấy choáng váng. Cô gái ấy mới 24 tuổi, vừa ra trường, đang làm nhân viên ở công ty chồng tôi. Những tin nhắn, những tấm hình họ chụp cùng nhau trong những chuyến công tác, những lời hẹn hò lén lút… tất cả như từng nhát dao đâm thẳng vào tim.
Tối hôm đó, khi anh về, tôi bình tĩnh đặt điện thoại trước mặt chồng và hỏi:
Anh im lặng rất lâu. Rồi chỉ nói khẽ:
– Anh xin lỗi.
Chỉ vậy thôi. Không phủ nhận, không thanh minh. Một lời xin lỗi như thừa nhận tất cả.
Tôi hỏi anh, tại sao lại là một cô gái đáng tuổi con mình? Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi. Anh nói, cô ấy trẻ trung, hồn nhiên, biết lắng nghe, khiến anh cảm thấy mình “sống lại tuổi thanh xuân”. Tôi cười cay đắng. Hóa ra, tuổi trung niên của đàn ông có thể đánh đổi cả gia đình, vợ con, danh dự… chỉ để “tìm lại cảm xúc”.
Sau nhiều ngày im lặng, anh chủ động xin lỗi một lần nữa, nói muốn chấm dứt với cô gái kia để quay về với gia đình. Anh khóc, nói rằng chỉ là “say nắng”, rằng anh sợ mất tôi, sợ mất con. Tôi nhìn anh, thấy trong mắt anh là sự hoang mang thật sự. Nhưng với tôi, niềm tin đã vỡ thì không thể lành nguyên như cũ.
Tôi không biết mình có thể tha thứ hoàn toàn hay không. Tôi chỉ biết, sau cú sốc ấy, tôi đã tỉnh ngộ. Tôi nhận ra, phụ nữ không thể chỉ biết hy sinh và tin tưởng mù quáng. Hôn nhân không phải là nơi để một người yêu còn người kia chỉ biết chờ đợi.
Giờ đây, tôi tập trung vào công việc, chăm sóc con cái và học cách yêu thương bản thân nhiều hơn. Tôi không còn khóc mỗi khi nghĩ về anh. Tôi bình thản nhìn lại mọi chuyện, coi đó như một vết thương – đau nhưng buộc phải đi qua.
Ngoại tình không chỉ là sự phản bội trong tình cảm, mà còn là vết cứa sâu vào lòng tin, vào phẩm giá của người bạn đời. Tôi không viết những dòng này để than vãn hay kết tội ai, mà chỉ muốn gửi đến những người phụ nữ khác một lời nhắn, hãy yêu chính mình trước khi yêu ai đó.
Nguồn: https://kienthuc.net.vn/vo-soc-khi-phat-hien-chong-cap-bo-voi-co-gai-dang-tuoi-con-post1581973.html

