Cô bé úp mặt vào gối, đôi vai nhỏ run lên trong tiếng nấc.
Người cha ngồi lặng, bàn tay run run khẽ vuốt mái tóc con.
Có lẽ, chẳng nỗi đau nào lớn bằng khi chứng kiến con mình khóc vì thiếu vắng vòng tay mẹ.
Khi những cuộc chia ly ngày càng trở nên “bình thường”, hãy nhớ rằng với những đứa trẻ, “thiếu mẹ” hay “thiếu cha” chưa bao giờ là chuyện nhỏ đó là vết hằn theo suốt tuổi thơ.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, trong căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ vàng vọt, tiếng khóc nấc của hai đứa trẻ khiến người cha giật mình tỉnh giấc.


Có thể là hình ảnh về em bé, màn và phòng ngủ
Có thể là hình ảnh về em béGiọng anh run run, khàn đặc:
– Sao vậy con?… Nhớ mẹ à?
Đứa nhỏ gật đầu, đôi mắt ướt đẫm, miệng thổn thức giữa tiếng nấc nghẹn:
– Con muốn được mẹ ôm…
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Người cha lặng im, bàn tay run rẩy khẽ vuốt mái tóc con. Trong lòng anh, nỗi đau dâng lên như cơn sóng ngầm – vừa thương con, vừa xót xa cho chính mình.
Anh hiểu, dẫu có cố gắng đến đâu, vòng tay cha vẫn chẳng thể ấm như vòng tay mẹ, chẳng thể thay thế những cái ôm dịu dàng từng ru con ngủ mỗi đêm.

Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người và mọi người đang cười
Không có mô tả ảnh.
Người mẹ ấy có lẽ đã chọn rời đi, chọn đánh đổi hạnh phúc trọn vẹn của mái nhà có cả cha lẫn mẹ, để lại khoảng trống chẳng gì bù đắp được.
Còn người cha, đêm nào cũng dỗ con trong nước mắt, ôm lấy hai thiên thần nhỏ mà lòng quặn thắt khi nghe tiếng con gọi: “Mẹ ơi…”
Đêm nay, vẫn căn phòng ấy, vẫn ánh đèn ngủ le lói, nhưng thay vì giấc ngủ yên bình, là hai đôi vai nhỏ run lên trong tiếng nấc nghẹn.
Bởi có những nỗi nhớ chẳng thể nói thành lời… chỉ có thể nghe bằng trái tim.

