Cú Sốc Gia Đình: Con Gái Nguy Cơ Mất Tay, Mẹ Chìm Trong Khủng Hoảng Tâm Lý

Trong năm đại dịch Covid-19, chị Lê Thị Hà đã trải qua những tháng ngày khó quên, đầy nước mắt và nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Chị sinh con nhỏ vào đúng thời điểm phải nghỉ việc, sau đó lại đối mặt với chứng trầm cảm sau sinh. Nhưng bi kịch không dừng lại ở đó; con gái lớn của chị, Nguyễn Hà Quỳnh Hương, phải chiến đấu với những khối u hạch ác tính, khiến cánh tay bé sưng to mà gia đình không có đủ tiền để chữa trị.
Năm 2021 là một năm đầy biến động và đau thương đối với người dân TPHCM. Bốn tháng giãn cách xã hội, với gần 20.000 người thiệt mạng vì Covid-19, đã để lại những vết sẹo sâu trong lòng thành phố. Nhưng đối với chị Hà, đó còn là một năm kinh hoàng hơn nữa. Trong những ngày căng thẳng và đau buồn ấy, người mẹ trẻ phải nén lại nỗi đau riêng, tất bật đưa con gái đi phẫu thuật, rồi chạy vạy khắp nơi để vay nợ chữa trị cho con.

cháu Hà Quỳnh Hương Phải phẫu thuật từ nhỏ với u ác tính
cháu Hà Quỳnh Hương Phải phẫu thuật từ nhỏ với u ác tính

 

Chị Hà nhớ lại, Quỳnh Hương đã xuất hiện nhiều khối u hạch từ khi mới ba tuổi, kéo dài dọc cánh tay phải. Những khối u này ban đầu được xác định là lành tính, nhưng vẫn cần phẫu thuật để loại bỏ. Gia đình chị phải thường xuyên vào TPHCM thăm khám cho bé. Tuy nhiên, đầu năm 2021, khi Quỳnh Hương đang học kỳ hai lớp bốn, cánh tay bé bắt đầu sưng to trở lại, gây đau đớn vô cùng.

Thời điểm này, chị Hà vừa sinh con thứ hai và mắc chứng trầm cảm sau sinh, gia đình không có người chăm sóc. Dịch Covid-19 bùng phát, anh Nguyễn Huy Hiệu, chồng chị, là bộ đội chuyên nghiệp, phải trực 24/24 tại đơn vị, nên không thể đưa Quỳnh Hương đi chữa trị.

Đến tháng 5/2021, cánh tay của Quỳnh Hương sưng to đến mức không thể chịu đựng nổi. Bệnh viện địa phương yêu cầu chuyển viện khẩn cấp. Chị Hà đành gửi con nhỏ mới hơn một tuổi cho bà nội chăm sóc, để tập trung vào việc điều trị cho Quỳnh Hương. Kết quả sinh thiết cho thấy, những khối u trên cánh tay của bé đã tái phát và chuyển sang ác tính. Bé được chuyển đến Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình để mổ lấy khối u, sau đó phải qua Bệnh viện Ung bướu để tiếp tục hóa trị và xạ trị.

 

Trong cơn đại dịch Covid-19, những câu chuyện đầy cảm động và ám ảnh về nỗi đau và sự kiên cường của con người đã nổi lên. Một trong số đó là hành trình gian khổ của chị Lê Thị Hà và cô con gái nhỏ Nguyễn Hà Quỳnh Hương. Khi cả thế giới đang đối mặt với thảm kịch, chị Hà đã phải chống chọi với những khó khăn và nỗi đau không thể tưởng tượng nổi.

Theo chẩn đoán y khoa, Quỳnh Hương mắc bệnh sarcom phần mềm vùng cánh tay và cẳng tay phải, thuộc nhóm nguy cơ cao. Bé được chỉ định xạ trị 28 lần vào nền bướu, sau đó hóa trị theo phác đồ IFOS trong 5 chu kỳ. Khi bệnh tình của Quỳnh Hương ngày càng trở nên nghiêm trọng, cũng là lúc đại dịch Covid-19 bùng phát mạnh mẽ tại TPHCM. Từ ngày 9/7/2021, thành phố bắt đầu giãn cách xã hội, ca nhiễm bệnh tăng vọt, hệ thống y tế quá tải, và số người tử vong không ngừng tăng lên.

“Đó là khoảng thời gian không thể nào quên, đầy khổ sở và sợ hãi,” chị Hà nhớ lại. “Em ở xứ lạ, không người thân thích, bệnh viện không cho ở lại, mẹ con phải ra ngoài thuê trọ. Mỗi ngày phải ra vào chữa bệnh, rồi khu trọ bị phong tỏa, em lại mắc Covid-19, con phải phẫu thuật… Mọi thứ đều bức bí và kinh khủng.”

Trong hoàn cảnh đó, chị Hà đã phải đối mặt với những áp lực khủng khiếp. Khu trọ bị phong tỏa, con nhỏ ở quê không ngừng khóc vì nhớ mẹ, tiền bạc cạn kiệt, chủ nợ liên tục gọi điện đòi nợ, và chị hoàn toàn bất lực khi phải đối mặt với kỳ hạn vào thuốc cho con mà không có tiền. Sự căng thẳng và lo lắng khiến tinh thần chị suy sụp, rơi vào trạng thái không kiểm soát được suy nghĩ, phải điều trị tâm thần, rối loạn trầm cảm và lo âu, rối loạn tuần hoàn não, và trào ngược dạ dày – thực quản.

Nhớ lại những ngày bế tắc ấy, chị Hà vẫn còn bàng hoàng: “Có lúc chỉ có hai mẹ con trong phòng trọ, đầu óc em quay cuồng, la hét như điên, như dại, cứ muốn làm chuyện gì ghê gớm lắm. May mà tiếng con khóc nức nở đánh thức em dậy, không thì không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Giữa vô vàn khó khăn, áp lực lớn nhất đối với chị Hà là nợ nần và tiền thuốc điều trị cho con. Sau khi sinh đứa con thứ hai, chị bị trầm cảm và mất việc, cả gia đình 6 người chỉ sống dựa vào đồng lương của anh Hiệu. Việc ăn uống hàng ngày còn không đủ, nói gì đến tiền thuốc chữa bệnh cho ba mẹ con.

Chi phí điều trị bệnh cho Quỳnh Hương trong hơn một năm qua là gánh nặng lớn nhất. Dù bảo hiểm y tế hỗ trợ phần lớn, nhưng các khoản chi phí đi lại, ăn uống, thuê trọ, và thuốc ngoài danh mục… đã lên đến gần 400 triệu đồng. Chị Hà phải vay mượn khắp nơi để lo cho con.

Chị Hà, dù trong tình cảnh túng quẫn, vẫn không ngừng tìm kiếm sự giúp đỡ từ người thân và bạn bè để lo chi phí nhập viện cho con. Mỗi lần nhìn thấy cánh tay của Quỳnh Hương sưng phù, với những vết sẹo dài và ghê rợn, lòng chị lại nhói đau. Nếu không được điều trị kịp thời, khối u ác tính có nguy cơ tái phát, khiến những cơn đau hành hạ con gái chị một lần nữa và có thể dẫn đến việc phải cắt bỏ cánh tay.

Ông Nguyễn Thái Bình, Bí thư chi bộ và Trưởng thôn Mỹ Trung, xã Hòa Thịnh, huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên, chia sẻ về hoàn cảnh của gia đình chị Hà: “Trước đây, cô Hà làm giáo viên, còn anh Hiệu công tác trong quân đội, cuộc sống gia đình tuy không giàu có nhưng cũng đủ sống. Tuy nhiên, sau khi sinh đứa con thứ hai, cô Hà bị trầm cảm và mất việc, con gái lớn thì phát hiện bệnh hiểm nghèo, con nhỏ lại bị tự kỷ, khiến cuộc sống trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Gia đình rơi vào diện hộ nghèo suốt mấy năm nay.”

Theo ông Bình, cha mẹ anh Hiệu đã trên 70 tuổi, sức khỏe yếu kém và thường xuyên đau bệnh, nên không thể giúp đỡ được gì nhiều. Họ chỉ có thể trông chừng cháu nhỏ để anh Hiệu tiếp tục đi làm, còn chị Hà đưa con lớn đi chữa bệnh. Địa phương vốn là một xã miền núi nghèo khó, dân cư chủ yếu làm nông, nên sự giúp đỡ từ cộng đồng cũng rất hạn chế.

Trưởng thôn Mỹ Trung chia sẻ thêm: “Giờ chỉ còn trông mong vào sự hỗ trợ từ các cấp chính quyền và những nhà hảo tâm. Nếu nhận được sự quan tâm, giúp đỡ, gia đình anh Hiệu và chị Hà sẽ có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Địa phương và hàng xóm sẽ rất biết ơn.”