Mẹ Chồng Nàng Dâu

Ngay từ lần đầu gặp mẹ Thắng,( mẹ chồng) tôi đã nhận ra sự lạnh lùng và quyền lực của bà. Bà không chỉ là một nữ doanh nhân thành đạt mà còn là người kiểm soát toàn bộ gia đình. Thắng từng nói rằng mẹ anh “hơi khó tính một chút”, nhưng sự thật là bà vô cùng nghiêm khắc và quyết đoán. Bà không hỏi tôi nhiều về bản thân hay gia đình, chỉ qua vài câu hỏi xã giao và sau đó, gần như không còn quan tâm. Điều này khiến tôi thoáng yên tâm, nghĩ rằng ít nhất bà không phản đối ngay từ đầu

Mẹ Chồng
Mẹ Chồng.

Nhưng tôi đã lầm. Sau buổi gặp gỡ đó, mẹ chồng bắt đầu phản đối mạnh mẽ chuyện tình cảm của chúng tôi. Bà yêu cầu anh về quê làm việc, chia tay tôi, và cắt đứt mọi liên lạc. Không chỉ thế, bà còn gọi điện trực tiếp đe dọa, khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực. Thắng đứng giữa hai bên, vừa yêu tôi nhưng cũng không muốn đối đầu với mẹ. Tuy vậy, tình yêu của chúng tôi vẫn đủ lớn để anh quyết tâm đứng lên đấu tranh. Thắng bỏ nhà đi và tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ nếu bà không chấp nhận.

Căng thẳng kéo dài suốt hai tháng trời. Cuối cùng, có lẽ bà đã suy nghĩ thấu đáo hơn, bởi Thắng là con trai duy nhất, người có trách nhiệm nối dõi tông đường. Bà lên thành phố tìm gặp chúng tôi, nhưng cuộc gặp này không như tôi mong đợi. Bà đưa ra một điều kiện vô cùng nghiệt ngã: “Muốn vào nhà tôi thì phải chửa đi rồi cưới. Nhà này chỉ có một mình thằng Thắng, tôi cần đảm bảo vợ nó có khả năng sinh con, nối dõi.”

 

Nghe điều kiện đó, tôi và Thắng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Chúng tôi coi đó là cơ hội duy nhất để thuyết phục bà. Hơn hai tháng sau, tôi cầm trên tay que thử thai với hai vạch đỏ, lòng đầy hân hoan báo tin cho mẹ Thắng. Bà dường như rất hài lòng, đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Cả hai gia đình sau đó gặp nhau để bàn chuyện cưới hỏi.

 

Những tưởng mọi thứ đã suôn sẻ, nhưng ngày dạm ngõ lại trở thành cơn ác mộng. Trước mặt cả hai họ, mẹ chồng tương lai bất ngờ tuyên bố: “Cái Quyên nhà anh chị có chửa trước rồi, nhà tôi nể lắm mới cưới. Vì vậy chúng tôi từ chối đưa tiền cưới. Lễ lạt cũng chỉ cần năm lễ là đủ, còn chuyện rước dâu thì khỏi, bụng bầu chỉ thêm trò cười cho dân làng, mà nhà tôi cũng không có cổng sau để lén đưa dâu ra.”

Những lời nói đó như những nhát dao đâm vào lòng tôi. Mẹ tôi đứng không vững, chỉ kịp thốt lên vài tiếng lắp bắp trong khi bố tôi tức giận đập bàn đuổi thẳng nhà trai về. Tôi đứng đó, không thốt nên lời, chỉ biết ôm mặt khóc trong sự uất ức, đau đớn. Lòng tôi tràn đầy căm hận, cảm thấy như bị bà sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người.

 

Sau sự việc đó, tôi nhận ra rằng, dù yêu Thắng đến đâu, tôi cũng không thể chịu đựng được một cuộc sống hôn nhân mà bị khinh bỉ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng, tôi quyết định không tổ chức đám cưới. Dù lựa chọn làm mẹ đơn thân có thể mang theo tai tiếng, nhưng ít ra tôi sẽ không phải sống trong sự khinh miệt và đau khổ suốt đời.