TUYỂN TẬP THƠ ÂN TÌNH MẸ CHA

NƯỚC MẮT

Con đã hứa trở về buổi chiều mưa

Để cùng mẹ quây quần bên ngày tết

Nhưng hôm nay, năm cũ gần qua hết

Con vẫn nơi này – trên mảnh đất xa quê!

Chắc giờ này mẹ đang ngóng con về

Vẫn bảo xóm làng : “con tôi nó hứa

Lá dong ngoài vườn đợi nó về cọ rửa

Hai mẹ con gói bánh buổi sum vầy”.

Con hứa rồi nhưng con vẫn ở đây

Đám ruộng ở quê ai lia bờ cuốc góc?

Thương mẹ một mình, thân già mệt nhọc

Ai lấy giúp bùn, gieo nốt đám mạ non?

Con biết giờ này mẹ đang ngóng trông con

Nhưng công việc, con lại đành thất hứa

Dẫu biết mẹ vẫn ngồi bên bậu cửa

Cơm chẳng buồn ăn, dù đã nguội hết rồi.

Cuộc sống bon chen, con hẹn lại quên lời

Cứ mải miết đi, tuổi già không đợi mẹ

Khi mệt nhọc, qua hết thời trai trẻ

Mới giật mình nghĩ tới mẹ yêu thương.

Buổi sáng hôm nay khi con bước ra đường

Thấy cụ lưng còng gánh mớ hành ra chợ

Con chợt khóc, vì nhớ thời tuổi nhỏ

Mẹ cũng từng như thế để nuôi con!

Chẳng có gì là miễn phí đâu con

Đến cả bữa cơm mẹ cha cũng thế

Kiếm đồng tiền chưa bao giờ là dễ

Phải đổ mồ hôi nước mắt từng ngày

Khi mẹ cha chai sạn cả bàn tay
Đầu óc sớm hôm cuống cuồng lo nghĩ
Sương gió cuộc đời khiến người tiều tụy
Thì con ơi, hãy cố gắng lên nào!
Nhà mình nghèo thì cũng chẳng làm sao
Chỉ cần siêng năng, học hành chăm chỉ
Cuộc đời này đâu có gì hoàn mỹ
Vượt khó khăn cũng sẽ thành công mà!

Đừng đem mình so sánh với người ta

Vốn dĩ muôn hoa cũng mỗi loài mỗi khác

Miễn con sống thẳng ngay, không lười nhác

Hạnh phúc là khi đã cố gắng hết mình!

Con cò lặn lội bờ sông

Cò ơi sao lại quên công mẹ già

Hỏi rằng ai đẻ cò ra

Mà cò lại bỏ mẹ già không nuôi.

Nhớ khi đi ngược về xuôi,

Mẹ đi bắt tép , mẹ nuôi được cò

Những ngày mưa lũ gió to

Công mẹ bắt tép nuôi cò, cò quên.

Vợ con cò để hai bên

Công cha nghĩa mẹ cò quên hết rồi

Cò ơi cò bạc như vôi

Công cha sữa mẹ bằng đồi núi cao.

Cò ơi cò nghĩ thế nào

Mẹ đi bắt tép, thụt vào hố sâu

Nuôi cò, cò lớn bằng đầu

Nhớ khi cò bé bú bầu sữa ngon.

Nhớ khi còn bé cỏn con

Bây giờ cò lớn , có còn nhớ không?

Vì đâu có cánh có lông

Mà cò đã vội quên công mẹ già

“Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ thơ..”

Tôi đứng chăm vườn cây ngay ban công nhà nhìn xuống các cô các bác đang đi bộ thể dục, tiếng ca vang lên ngân nga bài hát về mẹ từ nhà hàng xóm…

Phải chăng lời bài hát như thay lời muốn nói của chúng ta khi ở tuổi xế chiều…

Nỗi lòng nhớ mẹ, nhớ những người thân yêu đã đi xa, đến nỗi lo con cái, sức khoẻ thì dần yếu đi và không còn níu giữ nỗi thời gian bên nhau nữa rồi…

Thời gian đi đâu mất rồi? Còn chưa nhìn thấy rõ sự trưởng thành của con cái thì mắt đã mờ, tai đã yếu, sự minh mẫn đã không được như xưa nữa…

Chúng ta đã bao giờ TẬP NHÌN SÂU vào đôi mắt của bố mẹ mình chưa? Có thấy rõ những nếp nhăn, vết đồi mồi chân chim hay từng cảm nhận hơi thở và nhịp tim của đấng sinh thành?

Có bao giờ ta cầm nắm đôi bàn tay chăm sóc nâng niu ta bấy lâu nay? Đã bao lâu rồi ta chưa ôm ba mẹ của mình?

Đôi bàn chân với nhiều vết chai sần trong hành trình đi tìm hạnh phúc cho con, mình đã sờ và cảm nhận bao giờ chưa?

Hạnh phúc người già đơn giản thế đó… nhưng liệu chúng ta có mấy ai thấu hiểu?…

Thương chúc cho những ai đang còn bố mẹ kề bên hãy chậm lại một chút, cảm nhận nhịp sống của bố mẹ từng chút một, để hiểu và thương nhau cũng như gắn kết tình thương bền chặt với nhau hơn nữa…

Trăn trở này là chung cho tất cả chúng ta đúng không nào?

 

 

Con đã biết, mẹ đi là xa mãi
Gặp trong mơ…cũng đâu phải dễ dàng
Con bạc đầu vẫn ngơ ngác trần gian
Khóc thút thít mỗi lần ngồi nhớ mẹ…
Mẹ đi rồi chẳng còn gì nữa cả
Ấm cúng xưa cứ lặng lẽ xa dần
Con nhìn người lại thấy tiếc tình thân
Khi mọi thứ nhà ta dần thay đổi…
Nhìn nhà họ con thấy thèm quá đỗi
Lại thèm thuồng được giận dỗi mẹ ơi
Chúng con giờ thì lạc lõng chơi vơi
Chẳng biết kiếm chốn nơi nào có mẹ…
Đời con người vốn giống như chiếc lá
Trong mưa giông rụng ngã tự lúc nào
Trôi về đâu… Tan vào đất nơi nao…
Giống mẹ giờ chẳng khi nào gặp lại…
Mẹ đi rồi…đúng là thành đi mãi…
Con nhớ thương cũng chỉ nhớ đôi phần
Mẹ xa rồi chẳng còn nữa bước chân
Và giọng nói cũng mờ dần mẹ ạ…

 

 

CON NỢ MẸ!
Một mảnh bao lót vội vã bên lề
Và một chiếc nón mê trên nền đất
Những mớ rau tóm sợi rơm xộc xệch
Bởi tay run có tóm chặt được đâu..
Chẳng mời chào cũng chẳng có tiếng rao
Nên rau héo chợ chiều người cũng héo
Và cái nắng cuối mùa như xiêu vẹo
Giữa dòng đời bạc bẽo kiếp mưu sinh…
Chạnh lòng đau con nhớ đến Mẹ mình
Những tháng năm thác ghềnh nuôi con lớn
Những bão giông giữa dòng đời bận rộn
Vẫn chở che con trọn vẹn nên người..
Biết bao giờ hết cơ cực quê ơi
Không oán trách không một lời than vãn
Mẹ là quê là đất cằn chai sạn
Là đời con năm tháng nhớ trong lòng
Cả cuộc đời như cánh vạc bên sông
Cứ tần tảo gánh gồng bao mưa nắng
Cho nắm đất quê hương mình chát mặn
Cho con đò mang nặng điệu ca dao …

 

 

MẸ LÀ TẤT CẢ!
Mẹ là tất cả của con ơi
Mầm sống hiên ngang giữa đất trời
Bao la biển cả ai sánh được
Tình mẹ thương con là biển khơi
Bao năm gian khổ mẹ gồng gánh
Nuôi con trưởng thành mẹ lưng cong
Kiếm ăn từng bữa mẹ ước mong
Mai này khôn lớn con nuôi mẹ
Giờ đây già yếu mẹ ho khẽ
Thức dài trắng đêm nghĩ về con
Người mẹ khổ cực thân yếu mòn
Vất vả quẩy gánh lo bữa cháo
Đêm đêm, nằm nghĩ lo hũ gạo
Mắm kho rau muống nấu canh tôm
Tần tảo nuôi con ngày lớn khôn
Thân mẹ bóng hình dài mặt đất
Ôi con thương mẹ người gầy gộc
Lao đao tìm kiếm kế sinh nhai
Cả cuộc đời mẹ mỗi sáng mai
Gồng gồng, gánh gánh thương mẹ quá
Giờ đây mẹ tuổi tuy đã già
Vẫn gồng gồng gánh gánh nuôi con xa
Da nâu mắt đen đầu bạc trắng
Thảo thơm bất khuất như cành sen!