“Bước ngoặt đau đớn: Tôi để lại con cho chồng cũ, một năm sau nghe con gái nói mà trái tim tan nát”

Con yêu, từ giờ mẹ sẽ là cả ba, mẹ, và cũng là người bạn thân nhất của con. Con đừng đợi ba nữa, vì mẹ sẽ luôn ở đây bên con, vững vàng và yêu thương.

Không ai có thể làm tổn thương con, trừ khi con cho phép. Những lời độc ác như “đồ con hoang” chỉ đến từ những người thiếu hiểu biết. Con hãy nhớ rằng, lời nói của họ không định nghĩa con, và mẹ biết con mạnh mẽ hơn thế. Đừng để vài người xấu làm con buồn, vì quanh con còn rất nhiều người tốt, yêu thương và trân trọng con.

Ai cũng ao ước có một gia đình hạnh phúc, đầy đủ cả ba và mẹ. Mẹ cũng thế, mẹ đã làm tất cả để giữ cho gia đình mình vẹn tròn hạnh phúc. Nhưng đôi khi, chỉ một mình mẹ cố gắng là không đủ. Ba đã chọn rời bỏ mẹ con mình để theo đuổi thứ mà ba gọi là “tình yêu đích thực.” Đến cuối cùng, mẹ phải học cách buông tay, để bảo vệ sự bình yên cho con và cho chính mình.

 

Con à, ngay cả khi mẹ có thể giữ ba ở lại, thì điều gì sẽ xảy ra sau đó? Con sẽ phải chứng kiến những cuộc cãi vã không hồi kết, những giọt nước mắt của mẹ, và những đêm dài mẹ ngồi đợi ba về trong vô vọng. Bữa cơm chỉ có hai mẹ con ngồi lặng lẽ, và ba, dù sống cùng nhà, sẽ như một người xa lạ, bận rộn với đứa con khác ở bên ngoài mà quên mất con. Con thấy đấy, sự hiện diện của ba trong nhà chỉ là một hình ảnh mờ nhạt, không mang lại chút ấm áp nào.

Nếu biết trước ba con không phải người tốt, mẹ đã chẳng yêu, cũng không có con. Nhưng khi mẹ biết con đang lớn dần trong bụng, niềm hạnh phúc ấy không thể diễn tả bằng lời. Đó cũng là lúc mẹ nhận ra ba đã có người khác. Ba biết tin mẹ mang thai và đã tìm mọi cách để mẹ bỏ con. Khi mẹ đi khám, bác sĩ nói thai chỉ mới 5 tuần và khó giữ được. Mẹ đã khóc, van xin bác sĩ làm mọi cách để giữ con lại. 9 tháng 10 ngày trôi qua với bao sóng gió, có lúc mẹ tưởng chừng sẽ mất con. Nhưng khi con chào đời khỏe mạnh, mẹ đã vỡ òa trong niềm hạnh phúc vô bờ.

Ngày con thôi nôi, mẹ chỉ tổ chức đơn giản, với một chiếc bánh kem nhỏ xíu nhờ hàng xóm mua giúp. Hôm đó ba về, tìm mọi cách để đem con đi. Mẹ không kịp nghĩ gì nhiều, chờ khi ba không để ý, mẹ đã ôm con trốn chạy trong đêm. Mẹ không kịp mang theo áo ấm cho con, chỉ có hơn 200 nghìn đồng trong túi, mẹ đã đón xe ôm mà không biết đi đâu. Hai mẹ con lang thang ngoài đường cho đến khi mấy chú công an đưa vào đồn. Nhờ sự can thiệp của các chú, ba con bị mời về đồn, và từ đó, nhà chỉ còn mẹ con mình. Ba chính thức cưới người khác.

Mọi người trong gia đình ba, hàng xóm và bạn bè của ba đều biết sự tồn tại của con. Mẹ kể con nghe tất cả sự thật, để con không còn hy vọng hay mong đợi tình yêu từ những người chưa từng yêu con. Nhưng mẹ không muốn con hận thù họ, vì hận thù là liều thuốc độc, chỉ làm trái tim con thêm đau khổ. Con hãy nghĩ đơn giản: dù là ruột thịt mà không yêu thương con, thì cũng chẳng khác gì người xa lạ. Hãy dành thời gian và tâm trí cho những người thực sự yêu thương con, con nhé.

Con là một đứa trẻ may mắn và hạnh phúc, bởi con luôn nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ mẹ và ông bà ngoại. Mỗi lần có món ăn ngon, ông ngoại lại nghĩ ngay đến con. Để rau xanh gửi tới Sài Gòn tươi ngon, ông phải dậy từ 3 giờ sáng, hái rau rồi chạy xe 20 cây số tới nhà xe để gửi. Có con gà, con vịt nào đủ lớn để làm thịt, ông ngoại lại gửi cho mẹ con mình trước tiên. Bất kể trời mưa gió hay nắng nóng, ông ngoại đều đặn gửi đồ ăn ngon từ quê xuống. Chiều nào ông bà cũng tranh thủ gọi điện cho con, chỉ cần một ngày không gọi là ông bà bồn chồn, lo lắng không yên. Vừa rồi khi dịch bệnh diễn biến phức tạp, mẹ còn chần chừ chưa muốn cho con về quê, ông bà ngoại xem tin tức trên tivi mà đứng ngồi không yên, rồi ngay trong đêm, vội vã đón xe xuống Sài Gòn để đón con về quê “trốn dịch.”

Nếu ai đó nói con là con hoang, không có ba, con hãy mạnh mẽ mà đáp lại: “Con có ba, chỉ là ba không sống cùng con thôi.” Nếu họ vẫn không hiểu, con đừng bận tâm làm gì nữa, bởi họ không hiểu gì cả. Phải có ba và mẹ thì mới có con được. Nếu ba muốn về, ba đã về thăm con rồi. Ba sống cách nhà mình không xa, hàng ngày vẫn đi làm ngang qua nhà mình, nhưng ba đã chọn một cuộc sống và hạnh phúc khác. Mẹ không hề cấm cản ba về thăm con, chỉ là ba đã có con đường riêng mà ba chọn. Đừng đợi cuộc điện thoại từ ba nữa, con nhé. Nhìn thấy con ngóng đợi ba trong vô vọng, mẹ và ông bà ngoại đều đau lòng lắm.

 

“Kẻ Vô Ơn và Những Mối Nguy Hại Kinh Hoàng: 3 Loại Người Đáng Sợ Hơn Cả Lang Sói”

https://vietnamhotnew.com/ke-vo-on-va-3-loai-nguoi-ban-nen-tranh-xa/