Mẹ Chồng Con Dâu Câu Chuyện Muôn Thuở

Chuyến Về Quê Đêm Hôm: Nỗi Đau Từ Một Đĩa Sườn Non

Khi về sống cùng con trai và con dâu trong hai tháng, tôi đã tưởng rằng tuổi già sẽ tìm được sự bình yên bên con cháu. Nhưng chỉ vì một đĩa sườn non mà tôi buộc phải vội vã thu xếp trở về quê, mang theo trong lòng một nỗi buồn không thể diễn tả hết bằng lời.

Áp lực vô hình của người làm mẹ chồng

Vừa về hưu, tôi tạm rời ngôi nhà yên tĩnh nơi quê nhà, lên thành phố sống cùng con trai và con dâu lớn. Lúc đầu, mọi thứ có vẻ êm ấm, con trai còn tỏ ra tôn trọng sự hiện diện của tôi, con dâu thì luôn nhẹ nhàng và kính trọng. Nhưng đằng sau sự bình yên ấy, có những điều mà tôi không bao giờ ngờ tới, cho đến khi Nga – con dâu của tôi, khóc nức nở gọi điện giữa đêm khuya, mong tôi lên kịp cứu giúp.

Nga vừa sinh con, sức khỏe còn yếu nhưng gánh nặng gia đình đè nặng lên vai cô. Con trai tôi, thay vì đỡ đần vợ, lại càng trở nên vô tâm. Mỗi lần đi làm về, nó lao vào những buổi nhậu nhẹt mà chẳng thèm quan tâm đến vợ con. Con dâu muốn thuê người giúp việc nhưng bị chồng gạt phăng, sợ tốn kém. Vậy là, một mình cô gồng gánh, vừa chăm con, vừa chịu đựng sự hờ hững từ chồng.

Ngay sáng hôm sau, tôi bắt chuyến xe lên thành phố. Tận sâu trong lòng, tôi hiểu mình cần có mặt ở đó, để giúp con dâu vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.

 

Câu Chuyện Bữa ăn Của mẹ Chồng Con Dâu
Câu Chuyện Bữa ăn Của mẹ Chồng Con Dâu

Những mâu thuẫn ngấm ngầm và bát cơm nghẹn đắng

Ban đầu, sự hiện diện của tôi có phần giúp cải thiện không khí gia đình. Con trai tỏ ra ít cáu gắt hơn, biết nể mặt mẹ và chăm lo vợ con hơn một chút. Nhưng thời gian trôi qua, sự bất hòa dần hiện rõ. Nó bắt đầu khó chịu với những việc nhỏ nhặt, từ cách tôi lau nhà không sạch, đến việc tôi nấu ăn không vừa miệng.

Sâu thẳm, tôi thấy được con trai tôi đã thay đổi quá nhiều. Nó khinh thường vợ vì cô làm ra ít tiền, còn tự mình kiểm soát mọi chi tiêu trong gia đình. Mỗi ngày, nó đưa tôi đúng 100 nghìn để lo bữa ăn cho cả nhà. Giữa chốn thành phố đắt đỏ, tôi xoay xở với con số đó mà lòng đau như cắt. Con dâu biết tôi khó khăn nên lén đưa thêm tiền, nhưng chính hành động đó lại trở thành nguyên nhân khiến mọi thứ sụp đổ.

Ngày hôm qua, tôi nấu một bữa cơm tươm tất hơn thường ngày, có món sườn ram mà con dâu yêu thích. Khi con trai tôi về, nó hỏi ngay tôi lấy đâu ra tiền để mua thứ xa xỉ như vậy. Trong lúc tức giận, tôi đã không kìm được mà trách nó keo kiệt, chỉ đưa 100 nghìn thì làm sao đủ để lo bữa cơm cho ba người, nhất là khi con dâu đang cho con bú. Con dâu thương tôi, lên tiếng giải thích rằng chính cô đưa tiền cho tôi, đó là số tiền cô dành dụm từ trước khi lấy chồng.

Chẳng ngờ, con trai tôi nổi điên, mắng chửi vợ không thương tiếc, rồi hất đổ cả mâm cơm mà tôi đã dày công chuẩn bị. Tôi đứng đó, lặng người nhìn những miếng sườn rơi rớt trên sàn nhà, lòng nặng trĩu. Chẳng còn cách nào khác, tôi lại cúi xuống, nhặt từng miếng sườn lên đĩa, cố nuốt bữa cơm nghẹn đắng. Bữa cơm của hai mẹ con chìm trong tiếng thở dài và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

 

Ảnh Minh Họa
Ảnh Minh Họa

Sự bất lực và câu hỏi còn bỏ ngỏ

Ngay buổi chiều hôm đó, tôi quyết định thu dọn đồ đạc, bắt chuyến xe đêm về lại quê nhà. Tôi về không phải vì không thương con dâu, mà vì tôi cảm thấy bất lực trước đứa con trai mình từng kỳ vọng biết bao. Cả đoạn đường về, lòng tôi quặn thắt với những suy nghĩ đan xen. Liệu tôi có làm sai ở đâu? Có phải vì tôi không biết cách dạy dỗ con từ trước?

Về quê rồi, tôi vẫn không thể thôi lo lắng cho con dâu và cháu mình. Con dâu tôi là một cô gái tốt, không đáng phải chịu đựng sự bạc đãi này. Nhưng tôi cũng biết rõ, nếu tôi tiếp tục ở lại thành phố, có lẽ mọi chuyện sẽ càng tệ hơn. Tôi tự hỏi, liệu có nên đưa mẹ con nó về quê sống cùng tôi? Nhưng liệu nơi thôn quê có đủ bình yên cho mẹ con nó hay không, khi mà sự xa cách giữa vợ chồng con tôi đang ngày một lớn dần?

Những câu hỏi cứ vang vọng mãi trong đầu tôi, mà chẳng có câu trả lời nào thỏa đáng.