Chồng Nghe Vợ Đuổi Mẹ Chồng ĐI

Tuổi già thường đi kèm với nỗi buồn man mác của sự cô đơn, đặc biệt là khi chồng đã mất và con cái đã trưởng thành, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Tôi, ở tuổi ngoài 60, dù có một cuộc sống tự lập với mức lương hưu ổn định 8 triệu mỗi tháng, vẫn không khỏi cảm thấy trống trải trong căn nhà quen thuộc. Sau nhiều năm sống một mình, tôi quyết định gọi các con về họp gia đình, mong muốn tìm được một đứa con đón tôi về sống cùng, để tuổi già không phải trải qua những tháng ngày cô độc.

con dâu đuổi mẹ chồng khi nghe tin mẹ có tiền tích kiệm lại quay xe
con dâu đuổi mẹ chồng khi nghe tin mẹ có tiền tích kiệm lại quay xe

 

Tôi đã nói rõ với các con rằng, tôi còn khỏe mạnh, có thể giúp các cháu trông nom và phụ giúp việc nhà. Hàng tháng, tôi sẵn sàng đóng góp 5 triệu vào tiền ăn uống, giữ lại 3 triệu cho riêng mình để chi tiêu và phòng ngừa ốm đau. Ngoài ra, tôi cũng có một sổ tiết kiệm 500 triệu, dự định dành để chữa trị nếu tôi bệnh nặng, hoặc sẽ để lại cho đứa con nào đón tôi về sống cùng nếu tôi ra đi đột ngột.

Tuy nhiên, kết quả không như mong đợi. Cả ba đứa con, mỗi người đều có lý do riêng để từ chối lời đề nghị của tôi.

 

Đứa con đầu, sống ở thành phố, từ chối với lý do cuộc sống nơi đô thị phức tạp và đầy áp lực. Nó sợ rằng tôi sẽ không quen với không khí ồn ào, khói bụi, và nếp sống hối hả của thành phố. Nó lo rằng giữa những tòa nhà cao tầng, tôi sẽ cảm thấy lạc lõng, xa cách với hàng xóm láng giềng, những người quá bận rộn để có thể trò chuyện với nhau như ở quê nhà.

Đứa con thứ hai lại nhấn mạnh rằng, dù tôi có giúp đỡ chăm sóc các cháu và đóng góp vào chi tiêu, nhưng sự có mặt của tôi trong gia đình sẽ khiến nó phải cân nhắc lại về không gian và thời gian. Nó nói rằng, công việc của nó rất bận, và nó sợ rằng không thể chăm sóc tôi chu đáo. Nó lo lắng tôi sẽ cảm thấy thiếu thốn tình cảm, rồi từ đó nảy sinh nhiều suy nghĩ tiêu cực, trách móc các con, khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp.

Đứa con thứ ba thì lại khuyên tôi nên ở lại quê. Nó cho rằng tôi đã quen với không khí trong lành, yên tĩnh và mảnh vườn nhỏ yêu thích của mình. Thay đổi môi trường sống ở tuổi này sẽ không tốt cho sức khỏe của tôi. Nó cũng không muốn tôi phải rời xa hàng xóm tốt bụng, những người mà tôi thường xuyên giao lưu, trò chuyện và cùng nhau chăm sóc cây cối, chia sẻ những niềm vui nhỏ bé hàng ngày.

 

Tôi biết các con đều lo lắng cho tôi theo cách riêng của chúng. Tôi trân trọng tình cảm của chúng, nhưng không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Tuổi già là lúc con người ta cần sự gần gũi, muốn được sống bên cạnh con cháu, chia sẻ những khoảnh khắc bình dị trong từng bữa cơm gia đình, từng câu chuyện thường nhật. Sâu thẳm trong lòng, tôi không muốn đến một ngày nào đó, khi tôi ra đi, tin tức về tôi chỉ đến với các con qua lời kể của hàng xóm. Liệu khi đó, các con có cảm thấy hối hận vì đã không đón tôi về sống cùng?

Tôi vẫn đang suy nghĩ, làm thế nào để tuổi già của mình có thể trải qua ấm áp hơn, có lẽ tôi cần phải tìm một hướng đi khác để được sống gần gũi các con, để không phải chịu đựng nỗi cô đơn trong những năm tháng còn lại.