Con Dâu !
Tiểu Nhạn, sau nhiều mất mát, vẫn nỗ lực vượt lên trên số phận. Từ một cô gái trẻ, tươi vui, cuộc đời cô bị những biến cố nghiệt ngã bào mòn, để rồi rơi vào hoàn cảnh éo le khi chồng đột ngột qua đời, còn bản thân cô trở thành người bại liệt. Tuy nhiên, trong bóng tối ấy, cô vẫn có điểm tựa là người bố chồng luôn yêu thương và chăm sóc mình như con gái ruột.
Suốt năm năm sau tai nạn, bố chồng của Tiểu Nhạn không chỉ làm tròn bổn phận mà còn dành cho cô tình thương sâu sắc. Ngày qua ngày, ông tỉ mỉ chăm sóc, từ việc đút cho cô từng thìa cháo đến việc dìu cô trong từng bước phục hồi chức năng. Bất kể thời gian, tuổi tác, hay những khó khăn, ông vẫn kiên trì bên cạnh cô, với tấm lòng của một người cha thực thụ.
Nhưng tuổi già dần kéo tới, và sức lực của ông cũng chẳng còn được như xưa. Chứng kiến mái tóc bố chồng ngày càng thêm sợi bạc, Tiểu Nhạn thầm hiểu rằng ông cũng cần có người chia sẻ, nương tựa. Nhiều đêm trằn trọc, cô tự hỏi liệu mình có thể làm gì để bố không phải sống cô độc, để ông có một người cùng tâm sự, chăm sóc những lúc đau ốm. Chính những suy nghĩ ấy đã dẫn cô đến quyết định táo bạo và đặc biệt.
Trong một bữa cơm gia đình, Tiểu Nhạn nhẹ nhàng nói với bố chồng về ý nghĩ trong lòng mình. Cô không còn chút ngần ngại nào mà tâm sự rằng cô mong ông có thể đưa mẹ mình về ở chung, và thậm chí có thể kết duyên cùng bà. Đó là lời đề nghị xuất phát từ tình cảm chân thành, mong muốn mang lại cho ông sự an ủi tuổi già.
Bố chồng Tiểu Nhạn thoáng bối rối trước lời đề nghị của cô. Bản thân ông cũng có cảm tình với mẹ của Tiểu Nhạn – người phụ nữ nhân hậu, trải qua nhiều khó khăn nhưng vẫn luôn mạnh mẽ và tận tụy. Ông hiểu rằng bà cũng cô độc, và có lẽ họ có thể là chỗ dựa cho nhau, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn trong những năm tháng còn lại.
Dẫu vậy, ông cũng không khỏi trăn trở với con dâu. Làng xóm có thể không hiểu được sự chân thành trong quyết định này và có thể bàn tán, đàm tiếu. Người đời có thể nghĩ họ làm điều gì đó không đúng với quy tắc xã hội, nhưng ông nhận ra rằng cuộc sống có những lúc không thể sống vì suy nghĩ của người ngoài mà phải lắng nghe lòng mình. Sau nhiều đêm suy nghĩ, ông quyết định rằng sẽ lắng nghe trái tim mình, tin rằng hai người có thể tạo dựng một mái ấm, nơi có tình thương, sự quan tâm, và cảm thông cho nhau trong những ngày còn lại.