“Chồng Bán Nhà Chữa Bệnh Cho Mẹ, Đẩy Vợ Con Vào Cảnh Thuê Nhà: Tôi Nghẹn Ngào Khi Phát Hiện Bí Mật Sau Tấm Chăn Của Mẹ”
20 Th8
Bức thư mẹ chồng để lại đã dạy cho chúng tôi một bài học mà suốt đời chúng tôi không thể quên.
Tôi là Trần Phương, 35 tuổi, hiện đang làm nhân viên văn phòng với mức lương đủ để trang trải cuộc sống. Chồng tôi, Hiểu Long, làm việc tại ngân hàng nhà nước. Chúng tôi đã kết hôn được 10 năm và có hai con nhỏ. Cuộc sống của chúng tôi khá yên ả, nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi mẹ chồng dọn về sống cùng gia đình.
Khi tôi sinh bé đầu tiên, mẹ chồng đã chuyển đến sống chung với chúng tôi để giúp đỡ việc nhà và chăm sóc cháu. Bà là một người hiền lành, ngăn nắp và vô cùng hiểu chuyện. Trong suốt thời gian sống cùng, mẹ chưa bao giờ lên tiếng trách mắng hay phân biệt đối xử với tôi. Ngược lại, khi thấy con trai mình sai lầm, mẹ không ngần ngại đứng về phía tôi, bảo vệ hạnh phúc của gia đình chúng tôi.
Cuộc sống của mẹ không hề dễ dàng. Mỗi sáng, bà dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng, dù tôi đã khuyên bà nhiều lần nên nghỉ ngơi để bảo vệ sức khỏe. Nhưng bà vẫn muốn con cháu ăn uống đầy đủ và vệ sinh, không muốn chúng phải dùng đồ ăn bên ngoài. Sau khi chúng tôi đi làm và các con đi học, mẹ tiếp tục chăm sóc nhà cửa, đi chợ, nấu ăn. Buổi chiều, mẹ lại thay chúng tôi đón các cháu, giúp chúng tắm rửa và ăn uống.
Bức thư mẹ để lại đã mở ra cho chúng tôi một góc nhìn mới về những hy sinh thầm lặng mà mẹ đã dành cho gia đình. Nó không chỉ là một bản tổng kết về những ngày tháng sống cùng, mà còn là một bài học sâu sắc về tình yêu thương và sự hi sinh. Mẹ đã dạy chúng tôi cách trân trọng và yêu thương nhau nhiều hơn, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động cụ thể. Bài học này sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng tôi.
Chính bởi sự tốt bụng và chăm sóc tận tình của mẹ mà suốt 10 năm làm dâu, tôi đã cố gắng chăm sóc mẹ như chính mẹ đẻ của mình. Tôi không ngại gì để đáp ứng mọi yêu cầu của mẹ, miễn sao mẹ hài lòng. Tuy nhiên, cuộc đời không bao giờ như ta mơ ước, và gia đình tôi đã phải đối mặt với cơn bão lớn cách đây 5 tháng.
Một ngày, mẹ tôi bất ngờ bị cơn đau dữ dội đến mức ngất xỉu. Vợ chồng tôi lập tức đưa mẹ vào bệnh viện để kiểm tra. Kết quả xét nghiệm cho thấy mẹ tôi mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, và các khối u đã di căn khắp cơ thể. Chúng tôi mới ngỡ ngàng nhận ra rằng sức khỏe của mẹ lâu nay đã yếu kém, nhưng bà đã giấu chúng tôi vì lo sợ chi phí điều trị. Chúng tôi đã vô tâm không hề hay biết.
Mẹ nhanh chóng nhập viện, và chúng tôi phải đối mặt với hai vấn đề lớn: thời gian và tiền bạc. Cả hai vợ chồng đều phải tiếp tục làm việc để duy trì cuộc sống, nên không thể nghỉ làm. Chồng tôi quyết định phân công em gái anh chăm sóc mẹ vào ban ngày, còn ban đêm thì tôi và chồng thay nhau ở bệnh viện để ở bên mẹ.
Chi phí điều trị ung thư rất cao, và lương của chúng tôi chẳng đủ để chi trả. Sau khi dùng hết tiền tiết kiệm, chồng tôi đề nghị bán nhà để cứu mẹ. Tôi phản đối kịch liệt vì căn nhà này có một nửa là của bố mẹ ruột tôi và tôi không muốn hai con nhỏ phải sống trong một căn nhà trọ chật hẹp. Chúng tôi đã cãi nhau suốt một tuần.
Tôi nói với chồng rằng dù bán nhà thì mẹ cũng không thể sống lâu hơn được, bởi căn bệnh đã ở giai đoạn cuối và mẹ đã lớn tuổi. Tôi lo lắng rằng nếu biết con cái phải bán nhà, mẹ sẽ không vui. Nhưng chồng tôi kiên quyết làm tròn đạo hiếu với mẹ, và anh vẫn quyết định rao bán nhà khắp nơi.
Cuối cùng, lương tâm tôi đã chiến thắng lý trí. Dù trong lòng tôi đã từng muốn tuyên bố ly hôn vì sự bất đồng này, nhưng tôi không thể bỏ rơi mẹ trong hoàn cảnh khó khăn. Tôi đã quyết định ở lại bên chồng và mẹ, và cùng nhau cố gắng vượt qua thử thách này.
Như dự đoán, vài tháng sau khi bắt đầu điều trị, mẹ đã ra đi. Ngày chúng tôi dọn dẹp đồ đạc của mẹ để chuẩn bị cho việc hỏa thiêu, lòng tôi nặng trĩu. Căn phòng của mẹ vẫn còn vương vấn mùi thuốc và chút dầu gió mẹ thường dùng, khiến tôi càng cảm thấy nỗi mất mát sâu sắc.
Khi đã xong việc đóng gói quần áo, chỉ còn lại chiếc giường của mẹ là chưa được dọn dẹp. Tôi kéo chăn ra và tình cờ phát hiện một chiếc thẻ ngân hàng cùng một lá thư viết tay.
Lá thư viết:
“Các con thân mến,
Khi các con đọc lá thư này, có lẽ mẹ đã rời bỏ thế giới này. Mẹ biết rằng, vợ chồng Long đã phải gánh chịu rất nhiều viện phí, thậm chí phải bán cả nhà cửa. Mẹ không hề muốn như vậy và thật lòng xin lỗi các con.
Mẹ đã dùng hết tiền tiết kiệm riêng của mình cho việc chữa bệnh. Toàn bộ số tiền bán nhà có trong chiếc thẻ này. Mẹ mong các con sẽ sớm ổn định cuộc sống và không nên quá lo lắng về mẹ.
Phương là đứa con dâu tốt nhất của mẹ, còn Long là người con trai hiếu thảo. Mẹ mong các con hãy kiên cường và luôn yêu thương nhau. Nếu có kiếp sau, mẹ hy vọng vẫn được làm mẹ của các con.”
Đọc xong thư, chồng tôi gục xuống giường, khóc nức nở, và tôi cũng không kìm nổi nước mắt, ôm chồng và khóc. Trong khi tôi còn mải lo lắng, tính toán thiệt hơn, thì mẹ đã không muốn trở thành gánh nặng cho chúng tôi. Sự hy sinh và lòng vị tha của mẹ đã dạy chúng tôi một bài học sâu sắc về sức mạnh của tình yêu gia đình và lòng biết ơn. Những lời dạy của mẹ sẽ mãi khắc sâu trong trái tim chúng tôi, là ngọn lửa soi sáng trên con đường phía trước.