Cho Vợ Đi Họp Lớp và Cái kẾT Đắng Lòng..

 

Trở về sau ba ngày tham dự hội khóa, vợ tôi vừa bước vào nhà đã ôm chầm lấy tôi, một hành động khiến tôi không khỏi bất ngờ. Nhưng lạ thay, niềm vui không đến, mà thay vào đó là nỗi lo lắng âm thầm dấy lên trong lòng. Có phải vợ đã làm điều gì đó khiến cô ấy day dứt, áy náy đến mức phải thay đổi cách cư xử đột ngột như vậy?

 

 

Trước đó vài ngày, tôi tình cờ đọc được một bài viết mang tựa đề “Sau khi đọc tin nhắn trong điện thoại, tôi không cho vợ đi họp lớp nữa.” Bài viết đó, cùng hàng loạt bình luận, khuyên rằng không nên để vợ đi họp lớp vì có thể gặp lại người cũ. Thú thật, những dòng chữ ấy đã làm tôi không khỏi bồn chồn, bởi đúng vào thời điểm đó, vợ tôi cũng đang chuẩn bị tham dự buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm ra trường. Điều đáng ngại là trong lớp đại học ấy, vợ tôi từng có một mối tình.

 

 

Vợ Tôi Họp Lớp và Ngủ Luôn Với Tình CŨ
Vợ Tôi Họp Lớp và Ngủ Luôn Với Tình CŨ

 

Sau nhiều ngày tự vấn và suy nghĩ, tôi quyết định không cấm cản và để cô ấy đi. Tuy nhiên, ngay sau khi trở về, tôi cảm nhận rõ sự thay đổi trong cách hành xử của vợ mình. Điều đó khiến tôi càng thêm bối rối, không thể không đặt câu hỏi: liệu có phải điều gì đó đã xảy ra trong những ngày họp lớp ấy?

Cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài bảy năm, với một con gái năm tuổi. Khi yêu nhau, tôi tự thấy mình thua kém vợ về nhiều mặt: ngoại hình không bằng, thu nhập cũng chẳng hơn. Tôi có thể chinh phục được trái tim cô ấy nhờ sự chân thành và tình yêu ấm áp mà tôi dành cho cô ấy. Sau khi kết hôn, tôi dồn hết tâm sức để làm việc, chăm lo cho gia đình, và dần dần, cuộc sống của chúng tôi trở nên đủ đầy, thoải mái.

và chuyện gì đến cũng đã đến vợ tôi cho tôi thực sự ngỡ ngàng
và chuyện gì đến cũng đã đến vợ tôi cho tôi thực sự ngỡ ngàng

 

Trong những năm tháng bên nhau, vợ tôi luôn thể hiện là một người vợ hiền, một người mẹ tốt. Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng tình cảm giữa chúng tôi chưa bao giờ thực sự nồng nàn. Dù tôi yêu cô ấy nhiều hơn, nhưng tôi chưa bao giờ đòi hỏi cô ấy phải đáp lại. Tôi chỉ biết yêu thương, chăm sóc cô ấy và con gái một cách tự nhiên, chân thành.

 

Khi vợ thông báo về buổi họp lớp, tôi không hề suy nghĩ gì nhiều. Bản thân tôi cũng từng tham dự hội khóa, và tôi hiểu được niềm vui khi gặp lại những người bạn cũ, ôn lại kỷ niệm thời thanh xuân. Nhưng sau khi đọc bài viết kia, lòng tôi không khỏi chao đảo. Tôi lo ngại rằng những kỷ niệm xưa cũ có thể sẽ làm sống lại tình cảm đã qua.

 

Tôi tự nhủ, “Cái gì là của mình thì sẽ là của mình. Nếu không phải, giữ cũng chẳng được.” Và thế là tôi quyết định để cô ấy đi, với lòng tin vào sự gắn bó giữa hai chúng tôi.

 

 

 

Trở về sau buổi họp lớp, vợ tôi bất ngờ trở nên tình cảm hơn hẳn. Cô ấy ríu rít kể về những khoảnh khắc xúc động khi gặp lại bạn bè, thầy cô. Đêm đó, cô ấy còn chủ động gần gũi với tôi, điều mà suốt bảy năm qua rất hiếm khi xảy ra. Thế nhưng, thay vì cảm thấy hạnh phúc, tôi lại càng lo lắng hơn. Điều gì đã làm cô ấy thay đổi đến vậy? Hay là cô ấy đang cảm thấy tội lỗi và cố gắng chuộc lỗi bằng cách này?

Những suy nghĩ ấy vẫn ám ảnh tôi cho đến sáng hôm sau, khi vô tình bắt gặp tin nhắn từ cô bạn thân của vợ: “Gặp lại người cũ, cảm giác thế nào?” Trái tim tôi đập liên hồi, lo sợ những điều tồi tệ nhất. Nhưng rồi tôi thở phào nhẹ nhõm khi đọc dòng hồi đáp của vợ: “Cảm giác thất vọng. Cậu ấy giờ khác quá, nói chuyện chỉ toàn khoe khoang và chê bai vợ. Mình ghét kiểu đàn ông như vậy. Nói chung, chồng mình vẫn là số 1.”

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, đôi khi những lo lắng, nghi ngờ trong hôn nhân chỉ là điều tự mình tạo ra. Niềm tin, tình yêu không phải lúc nào cũng cần kiểm chứng, nhưng đôi khi lại cần một lần thử thách để khẳng định. May mắn thay, trong cuộc thử thách lần này, tôi là người chiến thắng.

 

 

Siêu Bão Mới Chuẩn bị tiến vào đất Liền lại một màu đen tối