Mẹ CHồng Nàng Dâu
Hạnh chạy ra ngoài, từng bước chân nặng trĩu như thể cả thế giới đang đè lên vai cô. Tim cô như vỡ ra từng mảnh. Những lời mỉa mai, đay nghiến của người phụ nữ kia vang vọng trong đầu cô, những hình ảnh mà cô vừa chứng kiến cứ tái hiện mãi. Đứa bé với gương mặt giống chồng cô như đúc, ánh mắt hồn nhiên vô tội của nó lại càng làm cô đau đớn hơn. Cô cảm thấy mình bị phản bội hoàn toàn, không chỉ bởi người đàn ông mà cô tin tưởng, mà còn bởi chính mẹ chồng – người đáng lẽ ra phải là chỗ dựa, là người bảo vệ cho cô và các con.
Trở về nhà, Hạnh không thể làm gì ngoài việc ngồi lặng lẽ nhìn hai con gái nhỏ đang chơi đùa vô tư. Nỗi uất hận và đau đớn bóp nghẹt trái tim cô. Cô nhìn chồng, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, vẫn là những cử chỉ yêu thương cô đã quen thuộc, nhưng bây giờ chúng chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm và cay đắng. Hạnh cảm thấy mình như một kẻ ngốc, cả đời tôn thờ và yêu thương người đàn ông này, để rồi đổi lại là sự phản bội tàn nhẫn.
Một đêm không ngủ, Hạnh quyết định sẽ không chịu đựng thêm nữa. Cô biết rằng nếu mình cứ im lặng, kẻ thứ ba kia sẽ ngày càng lấn tới, và mẹ chồng sẽ không bao giờ thay đổi cách đối xử. Hạnh tự nhủ phải đứng lên bảo vệ quyền lợi cho các con mình, bảo vệ hạnh phúc cho chính mình, chứ không thể sống mãi trong sự khinh rẻ và đày đọa của người khác.
Sáng hôm sau, Hạnh thu hết can đảm đối diện với chồng. Cô nói rõ ràng, từng từ như đanh thép nhưng nghẹn ngào:
- Anh có nghĩ đến con gái của chúng ta không? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em, của gia đình này khi quyết định sống hai mặt như thế?
Chồng cô im lặng, tránh ánh mắt đầy tổn thương của Hạnh. Sau vài giây bối rối, anh lắp bắp vài lời giải thích, nhưng tất cả nghe như những lời ngụy biện sáo rỗng. Hạnh không thể kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở.
Rồi anh ta thú nhận tất cả. Từ mối quan hệ ngoài luồng đến đứa con trai kia, anh thú nhận tất cả như để trút bỏ gánh nặng. Hạnh đau đớn nhìn người đàn ông mình từng yêu hết lòng, giờ đây trở thành một kẻ xa lạ, tàn nhẫn và ích kỷ.
Hạnh biết mình không thể cứ thế mà sống tiếp. Cô không thể để người đàn bà kia cùng đứa con của họ bước vào gia đình cô và chiếm đoạt mọi thứ. Nhưng hơn cả, cô muốn các con gái của mình được lớn lên trong một gia đình đàng hoàng, được yêu thương và trân trọng, chứ không phải sống dưới một mái nhà đầy giả dối và căm ghét.
Cuối cùng, Hạnh quyết định rời bỏ người đàn ông đã phản bội mình. Cô muốn bắt đầu lại, dù biết rằng con đường phía trước sẽ rất khó khăn. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đong đầy nước nhưng không còn yếu đuối. Bởi vì cô biết, dù mất đi người chồng, nhưng cô vẫn còn hai con gái – tài sản quý giá nhất cuộc đời cô, và cô sẽ chiến đấu để bảo vệ chúng, để chúng không phải lớn lên trong sự dối trá và bất công.
Kết thúc của Hạnh không phải là một bi kịch. Đó là sự bắt đầu mới, là hành trình để cô tìm lại giá trị và lòng tự trọng của mình. Cô sẽ mạnh mẽ đứng lên, dù không còn người đàn ông nào bên cạnh, nhưng vẫn sẽ là một người mẹ tuyệt vời, một người phụ nữ kiên cường. Và quan trọng hơn, cô sẽ không để ai khinh rẻ hay hủy hoại cuộc sống của mình và các con thêm một lần nào nữa.