Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng nhỏ tĩnh lặng, bà Lã Thiên Mai giật mình nhìn vào màn hình. Tim bà như ngừng đập khi thấy con số 15,3 triệu NDT (khoảng 55 tỷ đồng) bất ngờ được chuyển vào tài khoản. Một cảm giác khó tin và lo lắng dâng trào trong lòng, bà Mai vội vàng đến ngân hàng vào sáng hôm sau để tìm cách trả lại số tiền ấy.
“Chắc có sự nhầm lẫn ở đâu rồi, làm sao tôi có thể có số tiền lớn như vậy? Làm ơn giúp tôi kiểm tra và trả lại cho người gửi”, bà run rẩy nói với nhân viên ngân hàng, trong ánh mắt là nỗi lo lắng xen lẫn sự hoang mang.
Nửa giờ trôi qua trong im lặng, nhân viên ngân hàng quay trở lại với kết quả kiểm tra. “Bà Mai, số tiền này được chuyển từ một người tên Lưu Viễn Nghị. Bà có quen người này không?”
Nghe đến cái tên đó, bà Mai lặng người, đôi mắt dần ướt đẫm. “Lưu Viễn Nghị… Đó là con trai tôi…” Giọng bà nghẹn ngào, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà không thể tin vào những gì đang diễn ra – đứa con trai nuôi mà bà đã dành cả cuộc đời để yêu thương và chăm sóc nay đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho gia đình.
Bà Mai nhớ lại một buổi tối năm 2015, khi bà ngồi trên sofa cũ kỹ, đôi mắt dõi theo màn hình TV nhưng lòng lại hướng về con trai nuôi đang ở châu Âu. Bà gọi điện cho Viễn Nghị, hy vọng được nghe giọng nói quen thuộc. Tuy nhiên, lần đó, cậu chỉ thông báo rằng mình không thể về dự đám cưới của em gái vì đang bận rộn với dự án.
“Con không về được, nhưng con đã gửi một món quà cho em và cho mẹ,” Viễn Nghị nói qua điện thoại. “Số tiền này là để mẹ trả nợ và sống an yên trong tuổi già. Mẹ và em là tất cả đối với con. Dù con có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể trả hết ơn nghĩa mẹ dành cho con.”
Sau cuộc điện thoại ấy, những kỷ niệm về ngày đầu gặp Viễn Nghị như cơn sóng lớn tràn về trong tâm trí bà Mai. Đứa bé mồ côi ngày nào giờ đây đã trưởng thành, và tình yêu thương của bà đã đơm hoa kết trái theo một cách mà bà không ngờ tới.
Hồi còn trẻ, cuộc đời bà Mai trải qua bao thăng trầm và gian truân. Bà từng có một gia đình hạnh phúc với chồng và con gái, cùng sự nghiệp kinh doanh đá quý thành công, giúp cuộc sống gia đình khá giả và sung túc. Tuy nhiên, trong khi bà bận rộn chăm sóc con nhỏ, chồng bà lại phản bội lòng tin của bà, nảy sinh quan hệ ngoài luồng với một đối tác trong công ty. Bà Mai chỉ biết được sự thật đau lòng ấy khi cầm trên tay lá đơn ly hôn do chính chồng mình viết.
Như thể nỗi đau chưa đủ, không lâu sau, công ty đá quý mà bà đã dốc tâm huyết xây dựng bất ngờ phá sản. Chồng bà, không chịu nổi cú sốc bị nhân tình lừa dối và những áp lực tài chính, đã quyết định tự kết liễu đời mình. Trái tim bà vỡ vụn, nhưng bà vẫn phải đứng lên đối mặt với hiện thực cay đắng: bán nhà, bán xe để trả nợ, dù vậy, vẫn còn số nợ lên đến 2 triệu tệ đè nặng trên vai. Bà Mai dọn về một căn hộ cũ kỹ, sống cùng con gái, ngày ngày làm nghề kế toán và may thêm quần áo để bán, chắt chiu từng đồng, hy vọng một ngày trả hết nợ nần. Áp lực cuộc sống đè nặng đến mức nhiều lúc bà muốn buông xuôi, nhưng nghĩ đến đứa con nhỏ, bà lại không đành lòng.
Vào một đêm tháng 9/2000, sau một ngày làm việc mệt nhọc, bà Mai vội vàng trở về nhà. Bất ngờ trời đổ cơn mưa lớn, bà đành tấp vào một gara cũ để trú mưa. Tại đó, bà thấy một cậu bé gầy gò ngồi co ro trên nền đất lạnh, bên cạnh là chiếc chăn bông cũ nát và một chiếc bàn học nhỏ với vài quyển sách cùng chiếc cặp cũ kỹ. Cậu bé ấy có vẻ cảnh giác, lén nhìn bà Mai rồi co người lại, sợ hãi như một chú chim nhỏ bị thương. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng bụng cậu bé sôi lên vì đói khiến bà Mai không thể kìm lòng.
Bà vội vã lấy ra túi bánh bao còn ấm trong tay, chìa về phía cậu bé. Nhưng cậu chỉ liếc nhìn chiếc túi một cách dè chừng, ánh mắt thoáng chút nghi ngại. Bà Mai vẫn kiên nhẫn, giữ nguyên tư thế, để cậu bé có thời gian quyết định. Cuối cùng, sau một lúc do dự, cậu bé từ từ ngẩng đầu lên, tiến đến gần bà, nhẹ nhàng đón nhận túi đồ ăn. Cái cách cậu bé tiếp nhận chiếc túi bánh như thể đang đón nhận một tia sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời đầy bóng tối của mình.
Khoảnh khắc ấy, bà Mai không thể ngờ rằng cậu bé gầy gò đó sẽ trở thành người con trai mà bà yêu thương như máu mủ, và rằng tình thương của bà sẽ thay đổi cuộc đời cả hai mãi mãi.
Khi đã no bụng, cậu bé tiết lộ mình tên là Lưu Viễn Nghị, 14 tuổi, đến từ tỉnh Chiết Giang. Cha mẹ Nghị đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông vài năm trước, khiến cậu phải sống nương nhờ người chú ruột. Dù người chú rất thương yêu cậu, nhưng không thể bảo vệ Nghị khỏi sự ghét bỏ của vợ mình. Cuối cùng, khi Nghị lên cấp hai, người chú đành đưa cậu ra ở trong gara cũ. Từ đó, mỗi ngày, cậu bé vừa đi học, vừa nhặt đồng nát và làm các công việc chân tay để kiếm sống. Những hôm không kiếm được tiền, Nghị đành lục thùng rác tìm đồ ăn, cầm cự qua ngày.
Nghe câu chuyện của Viễn Nghị, bà Mai cảm thấy xót xa và nhận ra sự vô thường của cuộc đời. Khi cơn mưa đã tạnh, bà để lại thêm một chiếc bánh bao cho Nghị rồi lặng lẽ quay về nhà. Nhưng lòng bà không thể yên, và ngay sáng hôm sau, bà lại quay lại gara, mang theo một bữa ăn nóng hổi cho cậu bé. Ban đầu, Nghị từ chối không muốn nhận, nhưng bà Mai chỉ lặng lẽ đặt thức ăn xuống và rời đi. Bà cũng thường để dành những chai lọ, giấy báo, thi thoảng mang đến cho Nghị để cậu bán đồng nát, kiếm thêm chút tiền.
Khi Tết Nguyên đán đến gần, bà Mai ngỏ lời mời Nghị về nhà ăn Tết cùng gia đình. Nhưng cậu bé từ chối, muốn về nhà chú thím. Tuy nhiên, trước áp lực từ vợ, người chú không dám để Nghị ở lại ăn Tết, chỉ có thể lén lút đưa cho cậu một ít tiền tiêu vặt.
Vào buổi tối cuối năm, khi mọi nhà đều sáng đèn và ấm cúng, Viễn Nghị một mình lang thang trên những con phố vắng. Cậu bé, với trái tim đầy khao khát hơi ấm gia đình, vô thức đưa đôi chân mình đến trước nhà bà Thiên Mai. Khi bà và con gái Chu Tịnh mở cửa, nụ cười rạng rỡ của họ đã xua tan nỗi cô đơn trong lòng cậu. Đêm đó, ba người quây quần bên nhau, vừa làm bánh bao vừa xem chương trình tạp kỹ mừng xuân. Giữa không khí ấm cúng, Nghị cảm nhận được sự yêu thương và hương vị của gia đình mà cậu đã thiếu vắng bấy lâu, khiến nước mắt không ngừng tuôn trào.
Từ khoảnh khắc ấy, bà Mai quyết định sẽ nhận Nghị làm con nuôi. Bà nghĩ, nuôi một đứa hay hai đứa thì cũng vậy, bà không thể để Nghị tiếp tục lang thang ngoài đường thêm nữa. Khi sống chung, bà Mai mới nhận ra Viễn Nghị là một cậu bé thông minh và có thành tích học tập xuất sắc. Cậu cũng hiểu rõ những khó khăn của mẹ nuôi, nên luôn tận tâm giúp đỡ bà và gia đình trong những lúc rảnh rỗi.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai đứa trẻ lớn lên từng ngày dưới mái nhà nhỏ bé nhưng đầy ắp tình thương. Sau khi tốt nghiệp trung học, Viễn Nghị có cơ hội đi du học, nhưng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình, cậu từ bỏ cơ hội đó. Thay vào đó, cậu mong muốn sớm được đi làm để giúp mẹ và hỗ trợ em gái bước vào cánh cửa đại học, như một cách đền đáp cho tình yêu và sự hy sinh mà mẹ nuôi đã dành cho mình.