Chị Dâu Bị Nói Bất Hiếu Rồi Mẫu Giấy Đã Làm Sự Thật Ngã Ngửa

Trong đám tang của mẹ, chị dâu tôi không đeo khăn tang, khiến cả gia đình phẫn nộ, mắng chị là bất hiếu rồi đuổi chị ra khỏi nhà. Anh trai tôi, dù chẳng rõ nguyên do, cũng hùng hổ trách mắng chị. Nhưng chị chỉ lặng lẽ, không phản kháng, và cuối cùng rời đi trong im lặng, chỉ để lại giọt nước mắt lăn dài.

Chị Dâu Và Sự thật ngỡ ngàng
Chị Dâu Và Sự thật ngỡ ngàng

Nhà tôi đông anh chị em, và ai nấy đều đã có cuộc sống riêng. Chỉ có vợ chồng anh tư là ở lại để chăm sóc bố mẹ. Trong số ba chị dâu, tôi chỉ thương chị tư – người vất vả một tay chăm lo bố mẹ, yêu thương cháu con như ruột thịt. Chị là người luôn dịu dàng, kiên nhẫn, và đầy lòng vị tha. Mỗi cuối tuần, chị đều gọi điện rủ chúng tôi về chơi, tự tay chuẩn bị mọi món ăn mà không nề hà vất vả, để bố mẹ có thể vui vầy bên con cháu.

 

Nhưng với chị, sự chịu đựng chẳng bao giờ được đền đáp xứng đáng. Những anh chị khác, nhất là hai chị dâu còn lại, chưa bao giờ cảm thông với chị. Họ thường xuyên hằn học, ghen tị, cho rằng chị tư được mẹ thương yêu hơn và âm thầm dự phần lợi ích riêng. Lần nọ, khi chị bỏ tiền mua yến để tẩm bổ cho mẹ, chị dâu cả ngang nhiên sai con trai sang lấy, còn lớn tiếng mắng chị ích kỷ khi chị lên tiếng. Chị tư tủi thân lắm, nhưng khi tôi ngỏ ý về phân xử rõ ràng, chị lại khuyên tôi im lặng, chỉ mong giữ sự bình yên trong gia đình.

Rồi ngày mẹ mất, tang gia bối rối, một mình chị tư lo toan chu toàn mọi chuyện. Chị không đeo tang, khiến hai chị dâu còn lại vin vào đó, mắng chị không tiếc lời, thậm chí đòi đuổi chị ra khỏi nhà. Chị vẫn không giải thích, chỉ âm thầm tiếp tục lo liệu

Hai tuần sau ngày mẹ mất, gia đình lại một lần nữa tranh cãi về đất đai, tài sản. Khi chị không chịu đeo khăn tang trong đám tang, họ tiếp tục đay nghiến, đòi cắt đất, đuổi vợ chồng chị. Lúc này, chị mới khóc mà nói rõ lòng mình. Chị thừa nhận rằng chị không đeo tang là một cách từ bỏ mọi thứ trong căn nhà này. Chị không muốn tiếp tục chịu đựng những lời cay nghiệt và áp lực. Giờ đây, với chị, rời khỏi căn nhà này là điều cần thiết để tìm lại sự bình yên. Chị chỉ mong mang theo di ảnh mẹ và đưa bố cùng đi.

Nghe chị bộc bạch, anh trai tôi chợt hiểu ra, ôm chặt lấy chị trong niềm hối hận. Những hy sinh âm thầm của chị giờ mới hiện lên trong lòng anh, nhưng điều đó có thể đã quá muộn. Bố tôi, khi nghe chuyện, tuyên bố rằng nếu họ ép chị phải rời đi, ông sẽ để lại toàn bộ căn nhà từ đường cho vợ chồng chị. Nghe thế, hai cặp vợ chồng kia lại vin vào, chỉ trích rằng chị khéo lấy lòng đến nỗi làm mờ mắt bố.

Bố tôi tức đến mức phải nhập viện vì tăng huyết áp. Trong hai tuần bố nằm viện, chỉ có chị tư và tôi thay phiên nhau chăm sóc, còn các anh chị khác chỉ đến thăm vài tiếng rồi đi. Tôi khuyên chị cứ ở lại nhà từ đường, đừng nhượng bộ, nhưng chị vẫn quyết tâm rời đi để giữ lòng yên ổn.

Tôi thực lòng không biết phải làm gì để giúp chị, nhưng trong thâm tâm, tôi chỉ mong chị được yên ổn sau những năm tháng hy sinh thầm lặng và chịu đựng sự bất công này.