Chồng tôi bảo đó chỉ là tình cờ, nhưng tôi không tin – rõ ràng là mẹ chồng thiên vị giữa các cháu.
Kỳ nghỉ lễ 30/4 kéo dài tận 5 ngày, nên tôi đã bàn với chồng kế hoạch cho các con về quê nội thăm ông bà 3 ngày, sau đó ghé qua nhà ngoại cách đó hơn 100 cây số. Thế nhưng, chồng tôi tỏ ra không hài lòng, cho rằng đi lại quá nhiều, tốn kém và mẹ anh cũng không đồng ý. Anh đề nghị để lần sau sẽ về hẳn bên ngoại chứ không qua nội nữa. Tôi cũng định bụng nghe theo, nhưng rồi mọi chuyện không như dự định. Sau những gì mẹ chồng đối xử với mẹ con tôi, tôi đã quyết định xách con rời đi ngay sau chỉ 1 ngày ở nhà nội.
Cả gia đình tôi sống và làm việc ở thành phố, cách quê nội gần 300 cây số. Mỗi lần về quê không hề dễ dàng, phải chuẩn bị từ rất lâu, từ việc đặt xe ghép cho tiết kiệm đến việc sắp xếp đồ đạc lỉnh kỉnh. Cả nhà khởi hành từ trưa mà mãi đến chiều tối mới về đến nhà. Hai đứa nhỏ hào hứng vô cùng, vì đã lâu rồi chúng mới được về nhà nội rộng rãi, thoáng mát, lại có nhiều cây trái. Nhưng sự háo hức đó nhanh chóng tan biến khi chúng nhận ra ông bà không tiếp đón nồng hậu như mong đợi.
Khi thấy các cháu ùa ra vườn định hái quả, bà nội đã vội ngăn lại: “Quả còn non, không ăn được đâu, bà vừa phun thuốc đấy.” Tôi phải kìm lòng không để các con phàn nàn, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc: “Biết con cháu về mà còn phun thuốc, chẳng phải bà cố tình hay sao?”
Mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn trong bữa cơm tối. Những món ăn đơn giản đến mức nghèo nàn khiến tôi chán nản: chỉ có thịt lợn kho trứng, lạc rang muối và rau muống luộc. Trong khi đó, nhà bà nội gần biển, hải sản tươi ngon, chợ lại đầy đủ, vậy mà chẳng thấy món nào mà lũ trẻ thích. Bà nội còn “khoe”: “Về nhà bà chỉ có cơm canh đạm bạc thế này thôi, nhưng mà tốt cho sức khỏe lắm đấy. Hai đứa ở thành phố ăn uống linh tinh, béo phì cả ra rồi, về đây bà ‘ép cân’ cho.”
Nhìn mâm cơm, tôi không khỏi buồn bã, nhưng vẫn cố gắng ăn cho xong. Nhưng thằng bé nhà tôi thì không chịu nổi: “Mẹ ơi, không có hải sản như mẹ hứa, sao chỉ có thịt lợn kho thế này?” Mẹ chồng tôi mắng ngay: “Bà làm gì có tiền mà đãi hải sản, có ăn là tốt rồi nhé, đừng có than nhiều, mà béo rồi thì cần gì phải ăn nữa.”
Tối hôm đó, tôi quyết định đưa cho mẹ chồng 2 triệu và nói: “Mẹ à, con gửi mẹ ít tiền, mai mẹ đi chợ mua gì ngon cho các cháu ăn nhé, chúng nó đang tuổi lớn cần ăn đủ chất.” Bà nhận tiền vui vẻ, và quả nhiên sáng hôm sau bà đã đi chợ sớm mua hải sản về. Nhưng đến trưa, khi cả nhà chuẩn bị ăn, tôi mới biết mẹ chồng đã mời cả nhà cô em chồng sang ăn chung. Cô em chồng cũng ở thành phố mới về hôm qua, và việc bà mời nhà cô ấy sang ăn cơm hôm nay khiến tôi thực sự bực mình.
Khi bữa cơm được dọn ra, mẹ chồng tôi còn nói: “Hai thằng ăn nhanh rồi ra kia chơi cho các em ăn, mà thôi béo rồi cũng không cần ăn nhiều đâu. May mà có các em sang, hai anh mới được ăn ké nhiều món ngon vậy đó, chứ không có các em, bà chỉ cho ăn đồ ăn thừa hôm qua thôi nhé.”
Đến lúc này, tôi không thể kìm lòng được nữa. Tôi nhìn bà và nói: “Sao mẹ lại nói như vậy với các cháu? Cháu nào cũng là cháu, mẹ nói thế chúng làm sao ăn được nữa? Tiền ăn bữa trưa nay là con đưa cho mẹ đi chợ, chứ có phải của cô đâu. Con không đồng ý với cách mẹ thiên vị giữa các cháu và xúc phạm tới ngoại hình của các con con. Béo thì không được ăn ngon sao?”
Nói xong, tôi kéo hai đứa con đứng dậy, đưa chúng ra đầu ngõ bắt taxi về nhà ngoại. Chồng tôi cố gắng gọi điện, yêu cầu tôi quay lại xin lỗi mẹ, nhưng tôi thấy mình chẳng làm gì sai. Thậm chí, tôi còn thương các con hơn, khi chúng phải nghe bao nhiêu lời nói không hay từ miệng bà nội. Nếu mẹ chồng cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ không bao giờ để các con về quê nội nữa.
MH370 Sau 10 Năm: Phát Hiện Chấn Động Về Xác Máy Bay Và Các Nạn Nhân
https://vietnamhotnew.com/mh370-sau-10-nam-phat-hien-chan-dong-ve-xac-may-bay-va-cac-nan-nhan/