Câu chuyện ngược đời ngày Tết: Khi cái nhìn nông cạn trở thành bài học quý giá
Khi quyết định về quê ngoại ăn Tết năm nay, lòng tôi đầy lo lắng. Vợ chồng chúng tôi đã cưới nhau được bốn năm. Hai năm đầu, vợ tôi là dâu mới nên phải đón Tết ở nhà chồng. Năm thứ ba, khi đứa con đầu lòng chào đời, gia đình tôi không thể thiếu mặt tại quê nội vì bố mẹ chồng rất mong chờ cháu. Năm nay, vợ tôi tha thiết mong muốn về quê ngoại vì cô ấy chưa từng đón Tết ở đó từ khi kết hôn. Tôi nghĩ cũng đúng, nên đã đồng ý.
Từ trước đám cưới, khi về ra mắt nhà vợ, tôi đã biết gia cảnh bên đó không khá giả. Gia đình chỉ có căn nhà cũ từ thời các cụ để lại. Vợ tôi làm việc với mức lương 13 triệu, đủ chi tiêu cho bản thân. Tôi không đặt nặng việc vợ kiếm được bao nhiêu, vì bản thân tôi thu nhập 50 triệu mỗi tháng. Tôi chỉ mong vợ chăm sóc gia đình và con cái chu đáo là được.
Biết gia cảnh nhà vợ, tôi lo lắng và suy nghĩ nhiều. Tôi có thể lo cho vợ con nhưng điều đó không có nghĩa là phải gánh vác luôn trách nhiệm tài chính cho cả gia đình vợ. Với tình hình kinh tế nhà vợ không mấy khá giả và thu nhập của vợ cũng không cao, tôi lo ngại viễn cảnh vợ mang tiền về nhà ngoại. Vì vậy, tôi đưa ra một quyết định: lương của tôi sẽ dành để tiết kiệm, còn lương của vợ sẽ dùng cho chi tiêu hàng ngày. Tôi công khai mọi khoản thu nhập và gửi vào một tài khoản chung mà cả hai vợ chồng đều có thể kiểm soát. Mỗi tháng, tôi đưa thêm cho vợ 2 triệu để cùng lo cho gia đình và con cái ở mức tạm ổn. Vợ tôi không phản đối gì, và tôi hài lòng khi tiền bạc trong nhà được kiểm soát chặt chẽ.
Với suy nghĩ rằng nhà ngoại có thể nhờ vả, tôi ít khi về thăm quê vợ, lấy lý do công việc bận rộn và khoảng cách xa xôi. Tuy nhiên, để giữ lòng vợ, tôi vẫn gọi điện hỏi thăm ông bà ngoại và gửi quà vào các dịp lễ Tết.
Năm nay, trước khi về quê ngoại, tôi hỏi vợ về việc biếu Tết cho bố mẹ cô ấy. Vợ chỉ cười bảo ông bà đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi không cần lo. Nghĩ rằng vợ khách sáo, tôi vẫn chuẩn bị phong bì 5 triệu để biếu bố mẹ vợ.
Khi về đến quê ngoại vào ngày 27 Tết, trước mắt tôi là một căn biệt thự mới xây, khác hẳn căn nhà cũ kỹ trước đây. Mọi thứ đã được trang trí tươm tất, từ cây đào, cây quất đến các đồ trang trí Tết. Vào trong nhà, tôi thấy mọi thứ đã được sắm sửa đầy đủ, đúng như lời vợ nói.
Vợ tôi cười giải thích: “Nhà của bố mẹ mà, không phải của em nên cũng chẳng muốn khoe với anh. Ông bà mới xây nhà hồi đầu năm, vì em bảo có thể năm nay vợ chồng mình sẽ đưa con về ăn Tết đấy. Lúc trước hai cụ sống với nhau, anh trai em lại không ở gần, ông bà thế nào cũng được. Nhưng bây giờ có cháu ngoại, ông bà muốn làm nhà to đẹp để sau này con cháu về chơi có chỗ ở rộng rãi. Sau này vợ chồng mình có tuổi, thi thoảng về đây nghỉ dưỡng cuộc sống thôn quê cũng được”.
Hóa ra, bố mẹ vợ tôi cả đời tần tảo tích góp, có số tài sản không nhỏ nhưng không thích phô trương. Anh trai vợ sống tự lập trong Sài Gòn, không nhờ vả bố mẹ và có sự nghiệp thành công. Còn vợ tôi, được nuông chiều từ nhỏ, ông bà không muốn cô ấy phải bon chen, nên chỉ làm công việc bình thường, đủ sống. Tài sản của ông bà sau này cũng sẽ đủ để vợ tôi không phải lo nghĩ về cơm áo. Vợ tôi tính giản dị, ít chưng diện, không đua đòi, nên tôi cứ ngỡ cô ấy lớn lên trong nghèo khó.
Những ngày Tết ở quê ngoại, tôi như ngộ ra nhiều điều. Khi hai vợ chồng trở lại thành phố, bà ngoại còn đùm gói rất nhiều quà bánh, khiến tôi không khỏi xúc động. Nghĩ lại, tôi cảm thấy hổ thẹn vì cái nhìn thiển cận và sự ích kỷ của bản thân. May mắn thay, những năm qua, tôi vẫn yêu thương vợ con hết lòng, và vợ cũng không để bụng những toan tính nhỏ nhặt của tôi.
Câu chuyện này đã trở thành bài học quý giá cho tôi, nhắc nhở rằng, đừng bao giờ đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài và hoàn cảnh. Tình cảm, sự thấu hiểu và lòng tin tưởng mới là nền tảng vững chắc của hôn nhân.
4 Dấu Hiệu Khó Che Giấu Khi Phụ Nữ Thật Lòng Yêu Thương Một Người Đàn Ông