Mẹ vừa rời khỏi không lâu thì tôi phát hiện ví của mình mất tích. Tôi lục tung mọi ngóc ngách trong nhà mà không tìm thấy.
Tuổi thơ của tôi không mấy hạnh phúc. Bố mẹ ly hôn khi tôi còn rất nhỏ. Mẹ đưa em gái theo về sống với người chồng mới, và từ đó, tôi chưa bao giờ gặp lại mẹ. Sau khi ly hôn, bố tôi kết hôn với người phụ nữ khác, và họ sinh thêm cho tôi một em trai và một em gái. Dù bên ngoài gia đình có vẻ hạnh phúc, nhưng tôi luôn cảm thấy mình là người thừa, khi tình yêu và sự quan tâm của bố và mẹ kế dồn hết vào hai em.
May mắn thay, bà nội là điểm sáng trong cuộc đời tôi. Bà đã che chở và yêu thương tôi suốt 15 năm. Khi tôi 18 tuổi, bà qua đời vì ung thư phổi. Cái chết đột ngột của bà khiến tôi rơi vào tình trạng trầm cảm kéo dài.
Tôi tìm thấy ánh sáng trong cuộc sống mình khi gặp Ngọc. Cô ấy tốt bụng và chín chắn, như một tia nắng làm ấm lòng tôi trong thế giới lạnh lẽo. Ngọc luôn mang đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc, và bên cô, mọi nỗi buồn của tôi như tan biến. Tôi dần lấy lại niềm tin vào cuộc sống và quyết tâm hướng về phía trước.
Sau ba năm tìm hiểu, Ngọc dẫn tôi về nhà ra mắt. Bố mẹ cô, dù làm nông và không có điều kiện như gia đình tôi, nhưng sự ấm cúng và gắn bó giữa các thành viên trong gia đình là điều tôi cảm nhận rõ ràng. Họ thương tôi rất nhiều khi biết về hoàn cảnh của tôi.
Khi chúng tôi kết hôn, mẹ kế dù có của cải nhưng chỉ cho chúng tôi một triệu đồng, trong khi bố mẹ Ngọc, dù khó khăn, vẫn gom góp tặng chúng tôi 5 chỉ vàng trong đám cưới.
– Bố mẹ chỉ có ngần này thôi, nhưng dù sao cũng là vật ngoài thân. Điều quý giá nhất bố mẹ trao cho con chính là con gái của bố mẹ. Con phải trân trọng nó, yêu thương nhau và sống thật tốt nhé.
Lời dặn dò của bố mẹ vợ khiến tôi không cầm được nước mắt. Sau khi cưới, vợ chồng tôi thuê một căn phòng để ở. Không lâu sau, không biết ai đã nói gì với bố tôi mà ông cho chúng tôi căn nhà cấp 4 ở ngoại thành, cách chỗ làm việc gần hai tiếng đi xe buýt. Dù xa xôi, tôi cũng cảm thấy biết ơn, vì từ khi bố tái hôn, tôi không có được bất cứ điều gì mới mẻ, chỉ dùng lại đồ cũ của hai em.
Vợ chồng tôi sống tằn tiện, cố gắng tiết kiệm để mua một chiếc ô tô, nhưng vật giá ngày càng leo thang trong khi lương vẫn không tăng. Chúng tôi không biết bao giờ mới có thể mua được xe.
Gần đây, mẹ vợ đến thăm và mang theo cháu gái của anh vợ. Mẹ ở lại và chăm sóc chúng tôi, nấu ăn, giặt giũ. Dù cháu gái 8 tuổi rất nghịch ngợm, khiến nhà cửa hơi loạn, nhưng sự quan tâm của mẹ vợ làm chúng tôi cảm thấy ấm lòng.
Trước khi về quê, mẹ vợ đã nấu vài món tôi thích và để trong tủ lạnh:
– Mẹ sợ hai đứa bận rộn không có thời gian nấu cơm nên mẹ đã nấu sẵn vài món, chỉ cần lấy ra hâm nóng là ăn được.
Sau khi mẹ vợ rời khỏi, tôi phát hiện ví của mình mất tích. Tôi tìm khắp nơi mà không thấy. Cuối cùng, tôi tìm thấy ví trong tủ quần áo. Khi mở ví ra, tôi thấy một chiếc phong bì. Trong đó có một thẻ ngân hàng và một mảnh giấy:
– Con rể yêu quý, bố mẹ đã tích cóp được 250 triệu đồng, nhờ người cho vào thẻ này. Con hãy dùng số tiền này để mua chiếc ô tô, đừng cảm thấy áy náy. Mọi người trong gia đình đều thương con. Số tiền này còn có 50 triệu từ anh trai của con nữa. Mật khẩu thẻ là ngày cưới của hai con.
Đọc những dòng chữ đó, tôi không thể kìm được nước mắt. Vợ thấy tôi ngồi thất thần, cầm mảnh giấy lên đọc rồi ôm tôi khóc nức nở. Có lẽ mẹ vợ đã lo lắng chúng tôi không nhận, nên mới phải dùng cách này để gửi gắm yêu thương.
“Khoảnh Khắc Thiêng Liêng: Đông Nhi Chia Sẻ Niềm Hạnh Phúc Khi Hạ Sinh Nhóc Tỳ Thứ 2”