Anh trai tôi, do không hiểu rõ tình hình, đã mắng chị dâu một cách nặng nề, cho rằng chị bất hiếu. Đây là lúc chị không còn kiềm chế được nữa, khóc nức nở và nói rằng việc không đeo tang là cách duy nhất để rời khỏi ngôi nhà này…
Gia đình tôi có đông anh chị em, mỗi người đã có gia đình riêng. Vợ chồng anh tư sống cùng bố mẹ tôi để chăm sóc họ, trong khi hai anh còn lại đã xây nhà ngay bên cạnh. Nhà bố mẹ tôi rộng lớn, mặc dù đã chia cho hai anh, vẫn còn đủ đất để xây nhà từ đường rộng rãi và khang trang.
Trong số ba chị dâu, tôi chỉ thương nhất chị tư. Chị luôn hiếu thuận với bố mẹ tôi, yêu thương các cháu như con ruột, và luôn nhường nhịn anh chị em khác. Hàng tuần, chị mời vợ chồng tôi về chơi, tự tay nấu nướng, rồi lại đích thân mời mấy chị dâu khác tới. Chưa bao giờ tôi thấy hai chị dâu kia phụ giúp chị, mà sau khi ăn xong, họ lại bỏ về để lại chén bát ngổn ngang. Tôi đã có ý định rửa bát, nhưng chị tư luôn từ chối sự giúp đỡ của tôi.
Nhờ sự chăm sóc của chị dâu, cuối tuần nào bố mẹ tôi cũng vui vẻ ngồi cùng con cháu. Tôi thường hỏi chị có mệt không khi phải nấu nướng cho nhiều gia đình, và chị luôn cười và nói rằng chị làm vậy là để anh chị em được sum họp, làm bố mẹ vui lòng. Sự hy sinh của chị để gia đình tôi được hạnh phúc khiến tôi không thể không thương chị.
Mẹ tôi cũng rất quý chị, thường khoe chị như con gái ruột mỗi khi đi chơi. Thú thật, nhờ có chị, tôi cảm thấy yên tâm hơn về sức khỏe của bố mẹ.
Tuy nhiên, hai cặp vợ chồng còn lại lại ganh tị với hạnh phúc của vợ chồng chị tư. Khi mẹ tôi bệnh nặng nằm liệt giường, chỉ có chị tư chăm sóc tận tình. Dù vậy, hai chị dâu kia vẫn không ngừng tìm cách gây sự, luôn nghi ngờ rằng bố mẹ tôi giấu giếm của cải cho riêng chị tư.
Có lần, chị tư gọi điện cho tôi, khóc nức nở vì đã mua yến huyết để chăm sóc mẹ chồng, nhưng bị chị dâu cả sai con trai qua lấy. Khi chị nhắc nhở cháu, chị bị hai chị dâu kia chửi bới, xúc phạm, và họ còn nói chị ích kỷ, tính toán với con cháu về một bát yến.
Tôi rất tức giận và định về làm cho ra lẽ, nhưng chị ngăn lại vì không muốn làm ầm ĩ và sợ bố mẹ buồn. Tôi biết hai chị dâu kia lo sợ vợ chồng chị tư sẽ chiếm đoạt mảnh đất và căn nhà từ đường, nên thường xuyên kiếm cớ gây sự với chị. Nhưng xét cho cùng, họ không có tư cách tranh giành khi mà họ cũng không hề góp sức trong việc chăm sóc bố mẹ tôi.
Khi mẹ tôi mất, chị tư một mình lo liệu đám tang. Dù vậy, chị nhất quyết không đeo khăn tang, điều này khiến các anh chị khác lôi chuyện này ra để chỉ trích và đòi đuổi vợ chồng chị. Chị chỉ im lặng và lo tang lễ chu đáo mà không thanh minh.
Hai tuần sau khi mẹ tôi mất, gia đình bắt đầu rối ren. Hai chị dâu kia gọi vợ chồng tôi về để phân chia tài sản. Trong cuộc họp, họ lấy lý do chị không đeo tang để mắng nhiếc, yêu cầu chia đất và đuổi vợ chồng chị đi.
Chồng chị, do không hiểu, cũng hùng hổ mắng chị bất hiếu. Đây là lúc chị mới bộc lộ hết nỗi đau của mình, khóc lóc và nói rằng không đeo tang là để rời khỏi ngôi nhà này. Chị chỉ muốn anh hiểu và đi cùng chị, bởi chị không còn muốn ở lại nơi này nữa. Chị sẵn sàng nhường lại đất đai và nhà cửa cho anh chị em, chỉ cần mang di ảnh mẹ và bố theo cùng. Chị không đeo tang cũng vì không thể chấp nhận sự thật mẹ đã mất. Chị khóc rất nhiều và nói rất nhiều. Anh trai tôi mới hiểu và ôm lấy chị.
Tôi biết chị đã không thể chịu đựng thêm nữa, vừa hết lòng chăm sóc bố mẹ vừa bị mắng mỏ và tranh giành tài sản. Chị ngày càng gầy rộc đi, nhưng các anh chị khác vẫn dựa vào đó để đuổi chị đi. Bố tôi tuyên bố nếu đuổi chị đi, ông sẽ để lại toàn bộ tài sản cho chị. Điều này khiến các anh chị khác tức giận và lên án chị, làm bố tôi trở nên mù quáng, dẫn đến tình trạng ông phải nhập viện vì tăng huyết áp.
Suốt hai tuần qua, chỉ còn mình chị và tôi thay nhau chăm sóc ông cụ. Hai cặp vợ chồng kia thỉnh thoảng mới ghé thăm và hỏi thăm rồi lại đi. Tôi đã khuyên chị và chồng nên ở lại nhà từ đường, nhưng chị không chịu. Tôi sợ khi bố tôi xuất viện, hai cặp vợ chồng kia lại tiếp tục gây khó dễ. Trước đây, bố tôi đã có ý định làm sổ đỏ cho anh chị, nhưng giờ nằm liệt giường, tình hình trở nên phức tạp. Tôi lo lắng nếu bố tôi mất, anh chị sẽ thực sự trắng tay. Tôi phải làm gì để giúp vợ chồng chị?
Vụ Tai Nạn Ki-nh Hoàng – ở Lâm Đồng Khiến Nữ Diễn Viên Thủy Phạm Ra Đi Ở Tuổi 34