Mẹ chồng mới mất các con rể ngăm ngăm sang chỉ đòi tài sản

Trong cuộc tranh luận đầy căng thẳng, chỉ có chị dâu cả ngồi lặng lẽ, cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.

Bố mẹ chồng tôi sinh được năm người con: ba trai, hai gái. Anh Thân, anh cả, đã qua đời hơn mười năm trước vì một tai nạn nghề nghiệp. Chị Uyên, vợ anh, vẫn kiên cường ở lại nhà chồng, vừa chăm sóc bố mẹ già, vừa lo cho hai đứa con. Dù đã mất đi người chồng, chị vẫn quyết định không tái giá, điều này khiến cả gia đình đồng thuận để chị tiếp tục sống ở căn nhà từ đường – nơi bố mẹ chồng tôi đang sinh sống.

 

Mẹ Chồng vừa mất chồng lên kế hoạch đuổi vợ
Mẹ Chồng vừa mất chồng lên kế hoạch đuổi vợ

 

Vợ chồng tôi sống cách nhà bố mẹ chỉ hai cây số. Vợ chồng chú Lộc thì ở thành phố, còn hai em gái Hiền và Hậu đã lấy chồng ở huyện khác, tuy không xa nhưng ít khi về thăm nom bố mẹ.

Cuộc sống vốn dĩ bình yên và gắn kết, cho đến khi bố chồng tôi đột ngột qua đời vào cuối năm ngoái. Mẹ chồng, vì quá đau buồn, đã nằm liệt giường suốt sáu tháng trước khi cũng rời bỏ chúng tôi.

Sau tang lễ của mẹ, cả gia đình bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn và quyết định họp mặt để bàn bạc về việc phân chia tài sản. Bố mẹ chồng tôi vốn có của ăn của để, căn nhà từ đường nơi ông bà sống rộng hơn 100m2, mang đậm nét kiến trúc cổ xưa bằng gỗ. Sân vườn xung quanh rộng thêm 300m2 nữa, tạo nên một khu đất vuông vức, đầy tiềm năng.

 

Chồng tôi, với vẻ cương quyết, đề nghị rằng chị dâu dù sao cũng là người ngoài họ, giờ bố mẹ đã mất, chị không nên tiếp tục ở lại nhà từ đường. Anh đề xuất chia cho chị 100m2 đất vườn, đồng thời giúp chị dựng một căn nhà tạm để sinh sống. Vợ chồng tôi sẽ chuyển về nhà từ đường để thờ cúng tổ tiên, bởi việc thờ phụng này, theo anh, là trách nhiệm của đàn ông trong họ.

 

Trong khi đó, vợ chồng em Lộc và em Hiền đều đồng tình với ý kiến của chồng tôi, chỉ có em Hậu là phản đối. Em nói rằng chị dâu đã lấy anh Thân thì cũng là người trong gia đình, không thể coi là người ngoài. Con trai chị, cháu Đạt, dù sao cũng là cháu trai trưởng, có quyền thừa kế.

 

Tuy nhiên, em Lộc lại đưa ra ý kiến ngược lại, cho rằng chưa chắc cháu Đạt sẽ về quê, biết đâu cháu học xong ở thành phố rồi lập nghiệp luôn ở đó.

Giữa lúc mọi người đang tranh cãi, chỉ có chị dâu cả im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt đầy u uất. Em Hậu lúc này mới lên tiếng, khuyến khích chị nếu có gì uất ức hay mong muốn gì thì cứ nói ra.

Chị dâu, giọng nghẹn ngào, nói rằng bản thân là phụ nữ, lại là người nơi khác về làm dâu, nên không dám mong mỏi tài sản nhà chồng, tất cả tùy các em quyết định.

 

Đúng lúc này, cháu Đạt vừa về tới. Dường như cháu đã bắt xe khách ngay sau khi tan học, nên kịp có mặt tại nhà vào lúc 9 giờ tối. Sau khi chào hỏi mọi người, cháu bước vào phòng ngủ của mình, lấy ra một tập giấy tờ. Cháu nói rằng trước khi mất, bà nội đã giao lại cho cháu tập giấy này, dặn rằng nếu gia đình còn đoàn kết sau khi ông bà qua đời, thì cứ giữ kín. Nhưng nếu có tranh chấp, cháu phải đưa ra để mọi người biết nguyện vọng của ông bà.

Tất cả đều ngỡ ngàng khi biết bố mẹ chồng đã để lại di chúc. Chồng tôi mở ra xem và không khỏi sửng sốt khi thấy di chúc do chính tay bố chồng viết, có cả chữ ký của cả ông và bà, cùng hai người hàng xóm làm chứng.

Trong di chúc, bố mẹ chồng tuyên bố để lại toàn bộ căn nhà từ đường cho cháu Đạt, cháu trai trưởng đích tôn của ông bà. Chị Uyên, nếu không đi bước nữa, vẫn sẽ tiếp tục ở lại căn nhà này, thay cháu Đạt thờ cúng ông bà trong những năm tháng cháu vắng nhà. Sau này, nếu Đạt chọn ở lại thành phố hay về quê, căn nhà vẫn đứng tên cháu và có thể truyền lại cho con trai trưởng của cháu.

 

Phần 360m2 đất vườn còn lại được chia đều: chồng tôi và em Lộc mỗi người được 100m2, em Hiền và em Hậu mỗi người được 50m2, còn 60m2 là phần của cháu Hằng – con gái của chị Uyên.

Bố chồng còn nhấn mạnh trong di chúc rằng ai cũng có phần, ít nhiều gì cũng nên vui vẻ đón nhận vì đó là tấm lòng của ông bà. Nếu bố mẹ nghèo khó, không có tài sản để lại, thì các con cũng phải chấp nhận.

Tôi thấy sự phân chia tài sản của bố mẹ chồng là hợp lý, nhưng chồng tôi lại tỏ vẻ không hài lòng. Tuy nhiên, trước bản di chúc giấy trắng mực đen, anh không thể làm gì khác, đành phải trả lại cho cháu Đạt rồi ra hiệu cho tôi ra về.

Trong lòng tôi chỉ mong cả gia đình sẽ lại yêu thương, đoàn kết như xưa, nhưng có một nỗi lo lắng mơ hồ rằng, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Phải chăng, tiền bạc và đất đai có thể khiến con người ta đánh mất hết giá trị đạo đức?

 

 

Bi kịch Nữ Bác Sĩ Bị H/i/ế/p D.â/m Tập Thể ở Ấn Độ: Vật Chứng Bất Ngờ Làm Sáng Tỏ Sự Thật