“Con Dâu Tậu Biệt Thự 10 Tỷ, Mẹ Chồng Rủ Họ Hàng Ăn Tân Gia Chỉ Mang 50 Quả Trứng: Tôi Bĩu Môi Cho Đến Khi Thấy Thứ Bên Trong
12 Th8
Khi ngẫm lại, tôi thực sự cảm thấy có chút áy náy với mẹ chồng. Chẳng hiểu sao trước đây tôi lại có những suy nghĩ không tốt về bà.
Ngày tôi quyết định lấy anh, dù biết rằng nhà chồng nghèo, bố mẹ anh chỉ làm nông dân vất vả, nhưng thấy anh có chí tiến thủ, tôi vẫn kiên quyết lên xe hoa về làm vợ anh. Lựa chọn táo bạo này của tôi đã gặp phải sự phản đối dữ dội từ gia đình. Bởi nhà tôi có điều kiện, từ nhỏ đã quen với cuộc sống sung túc, chẳng bao giờ phải đụng tay vào việc nặng nhọc. Nhưng tôi vẫn cứng đầu, và cuối cùng, bố mẹ cũng phải chấp nhận để chúng tôi đến với nhau.
Sau khi cưới, hai vợ chồng lên thành phố thuê trọ để tiện công việc. Bố mẹ chồng vẫn ở quê, nên cuộc sống của tôi chẳng phải chịu đựng những mâu thuẫn điển hình của cảnh làm dâu. Chúng tôi sống thoải mái, chỉ thỉnh thoảng về quê khi có dịp.
Mỗi lần tôi về quê, bố mẹ chồng lại đón tiếp rất nhiệt tình. Tôi có thể ngủ nướng đến lúc nào tùy thích, thức dậy là đã thấy mẹ chồng chuẩn bị sẵn bữa sáng. Ngay cả khi Tết đến, bà cũng chẳng bao giờ yêu cầu tôi phải động tay vào bếp núc hay dọn dẹp. Dù kinh tế gia đình không khá giả, nhưng ông bà luôn đối xử với tôi như một phần quan trọng trong gia đình, khiến tôi không thể chê trách điều gì.
Rồi hai năm sau ngày cưới, tôi có bầu. Từ lúc biết tin, bố mẹ chồng lại càng chăm sóc kỹ lưỡng hơn. Mẹ chồng ở quê nhưng tuần nào cũng gửi đồ ngon lên thành phố để tôi bồi bổ. Chỉ cần tôi hơi ốm nhẹ, mẹ chồng đã ngay lập tức bảo chồng đưa tôi đi khám.
Tôi thở dài nhìn rổ trứng gà mẹ chồng mang theo, vừa lấm lem, vừa có vẻ không hợp với khung cảnh căn biệt thự sang trọng mới mua. Tôi cảm thấy có chút bối rối và thậm chí là ngán ngẩm. Trong đầu tôi thoáng hiện lên suy nghĩ: “Mình vừa tốn cả chục tỷ mua nhà, mà giờ lại nhận về rổ trứng gà từ quê?”
Mẹ chồng vẫn nhiệt tình cười nói, khoe rằng đó là trứng gà ta, tự nuôi, rất tốt cho bà bầu. Bà còn không ngại vác cả từ quê lên để tôi tẩm bổ. Nhìn bà, tôi chợt nhớ lại hình ảnh quê mùa, chân chất của người mẹ chồng vốn chỉ biết quanh quẩn với ruộng đồng và đàn gà. Nhưng trong cái lấm lem ấy, tôi nhận ra sự chân thành, tình thương yêu giản dị mà mẹ chồng đã dành cho tôi.
Giữa khung cảnh lộng lẫy của ngôi nhà mới, rổ trứng gà của mẹ chồng dường như lạc lõng, nhưng lại chứa đựng bao nhiêu tình cảm mà có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng thể mua được bằng tiền. Bà đã mang lên đây tất cả những gì quý giá nhất từ mảnh vườn quê nhà, chỉ mong tôi và cháu bà có sức khỏe, có cuộc sống tốt đẹp.
Lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng, tình cảm gia đình không đo bằng vật chất hay những thứ hào nhoáng, mà ở sự chân thành và tình yêu thương. Bỗng dưng, rổ trứng gà trở nên quý giá vô cùng. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đỡ rổ trứng từ tay mẹ chồng và nói:
“Con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Trứng gà quê mình là ngon nhất đấy, con sẽ chăm chỉ ăn để cu Bon khỏe mạnh như mẹ mong.”
Bà cười tươi, ánh mắt đầy niềm vui. Đột nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn bận tâm đến những suy nghĩ vụn vặt nữa. Đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là biết trân trọng những điều nhỏ nhặt mà người khác dành cho mình.
Sau khi tiễn khách, tôi nhìn lại căn nhà trống trải nhưng lộng lẫy, rồi bất giác nghĩ đến rổ trứng gà và chiếc phong bì mẹ chồng dúi vội vào tay. Ban đầu tôi không kỳ vọng gì, nghĩ rằng chắc chỉ là chút tiền tượng trưng, nhưng khi mở phong bì, thấy số tiền lên đến 30 triệu đồng toàn tờ 500 ngàn mới tinh, tôi bỗng chốc sững sờ.
Không thể tin nổi bố mẹ chồng vốn chỉ làm nông, thu nhập bấp bênh lại có thể dành dụm được số tiền lớn như vậy. Cầm số tiền trong tay, cảm giác xúc động trào dâng, mắt tôi đỏ hoe. Từng suy nghĩ tiêu cực về bố mẹ chồng trong tôi phút chốc biến mất. Tôi vội vàng gọi điện về hỏi, không kìm được xúc động khi nghe mẹ chồng thủng thẳng bảo:
“Biết các con mua nhà, bố mẹ chẳng có gì nhiều, chỉ có chút tiền tích cóp gửi các con để chuẩn bị đón cháu trai sắp chào đời. Đừng nghĩ ngợi nhiều, đây là tấm lòng của bố mẹ.”
Lời bà nói khiến tôi càng thêm thấm thía. Từ chỗ chỉ là những người nông dân với đồng ruộng, bố mẹ chồng đã gom góp từng đồng từng cắc để dành cho con cháu, không một chút toan tính. Những đồng tiền ấy chứa đựng biết bao công sức, tình cảm mà họ dành cho tôi và đứa cháu chưa chào đời.
Giờ đây, rổ trứng gà lấm lem kia đã không còn là một món quà tầm thường nữa, mà là biểu tượng cho tình yêu thương vô giá. Tôi quyết định sẽ không bỏ phí một quả trứng nào. Những món quà chân thành ấy, dù giản dị nhưng vô cùng quý báu, là minh chứng cho sự hy sinh thầm lặng của bố mẹ chồng. Lần sau về quê, tôi sẽ trả lại số tiền này, bởi biết rằng, với họ, đó là cả một gia tài quý giá. Nhưng trước mắt, tôi sẽ trân trọng từng quả trứng mà bà đã mang lên, như một cách cảm nhận sâu sắc hơn tình cảm gia đình.
Đôi khi, hạnh phúc không chỉ nằm ở vật chất xa hoa mà còn là những khoảnh khắc cảm động, những tình cảm chân thành được trao đi một cách giản dị nhất.