Mẹ Già và Hai Con Tâm Thần: Câu Chuyện 10 Năm Khép Kín

Câu chuyện về gia đình bà Dương Thị Huề ở thôn 3 Võ Thuận, xã Tây Trạch, huyện Bố Trạch, Quảng Bình, là một câu chuyện đầy bi thương và nỗi đau. Gần 70 tuổi, bà Huề vẫn chưa bao giờ được nghỉ ngơi, phải làm lụng quần quật để nuôi 8 đứa con, trong đó có 4 đứa mắc chứng bệnh tâm thần.

Bà Huề và chồng là ông Dương Viết Lữ từng là bộ đội, đã tham gia chiến đấu tại Quảng Trị. Trở về từ chiến trường, bà Huề bị nhiễm chất độc hóa học Dioxin, dẫn đến việc 4 trong 8 đứa con của bà đều mắc các triệu chứng của bệnh tâm thần. Trong số đó, hai đứa con bị tâm thần phân liệt nặng là Dương Thanh Bình (sinh năm 1990) và Dương Thị Hồng Thanh (sinh năm 1992).

Từ khi sinh ra, hai đứa trẻ này đã không được lanh lợi như người bình thường, và càng lớn, các biểu hiện không bình thường càng trở nên rõ rệt. Đến năm 2008, bệnh tình của Bình và Thanh trở nên nghiêm trọng hơn; họ bắt đầu sợ ánh sáng, sợ người lạ, thường xuyên la hét và đập phá. Thỉnh thoảng, họ ngồi nói chuyện một mình, thậm chí có lúc đánh cả mẹ và hàng xóm rồi bỏ nhà ra đi, khiến gia đình phải vất vả tìm kiếm khắp nơi.

Trong khi các con bắt đầu lâm bệnh, chồng bà Huề lại qua đời vì sức khỏe yếu, để lại cho bà một gánh nặng to lớn trong việc nuôi con và vượt qua những khó khăn chồng chất.

CĂN nhà bà Huề Nhốt con tâm thần xót xa quá
CĂN nhà bà Huề Nhốt con tâm thần xót xa quá

 

Vào năm 2010, khi bệnh tình của các con ngày càng nghiêm trọng, bà Dương Thị Huề buộc phải đưa ra một quyết định đau đớn: bà mua dây xích để khóa hai đứa con tâm thần của mình. Ban ngày, bà xích chúng ở sân, còn ban đêm thì nhốt chúng trong căn phòng nhỏ hẹp. Nhưng mỗi khi cơn bệnh bùng phát, những đứa con này trở nên hung hãn, la hét và vùng vẫy không ngừng, khiến bà Huề phải vật lộn để giữ chúng yên.

Sự đồng cảm và lo lắng của hàng xóm và người thân đã khiến bà Huề phải chấp nhận xây dựng hai căn phòng nhỏ trong vườn, nơi bà nhốt các con. Dù không cam lòng, bà cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ sự giúp đỡ từ cộng đồng để tạo ra một không gian biệt lập cho hai đứa con, và từ đó, bà đã phải sống trong cảnh tuyệt vọng này suốt 10 năm.

 

“Tôi có 8 người con, nhưng 4 đứa bị tâm thần. Hai đứa trong số đó nặng đến mức tôi phải nhốt lại, nếu không thì chúng sẽ phá phách, đánh đập người khác rồi bỏ đi. Sinh con ra, ai cũng mong muốn con cái mình được sống tốt, nhưng giờ đây hoàn cảnh khiến tôi chỉ còn biết nhốt con lại để bảo vệ cả gia đình,” bà Huề nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.

Trong suốt một thập kỷ qua, căn phòng nhỏ chỉ khoảng 8m² ở góc vườn đã trở thành nơi giam giữ hai đứa con của bà. Dương Thị Hồng Thanh thường xuyên trốn vào góc phòng khi thấy người lạ, trong khi Dương Thanh Bình thì liên tục la hét, chửi bới. Mỗi lần bà Huề đến gần, Bình lại gào thét, túm lấy tóc mẹ, khiến bà phải vật lộn để gỡ tay con ra khỏi khe cửa.

“Khi cho ăn hay dọn vệ sinh, tôi phải làm khi chúng không lên cơn. Nếu không, chúng sẽ vứt hết thức ăn và đánh tôi. Tôi phải đưa thức ăn qua khe cửa, vì sợ chúng sẽ ra ngoài rồi lại đi mất. Tôi đã già yếu, không thể giữ chúng được lâu,” bà Huề chia sẻ, giọng đầy đau đớn.

Nhìn vào căn phòng khóa trái, bà Huề không thể kìm nén nước mắt. Mỗi giọt nước mắt của bà như chứa đựng nỗi đau đớn và bất lực của một người mẹ già. Cuộc sống của hai đứa con trong suốt 10 năm qua chỉ gói gọn trong căn phòng nhỏ bé và tăm tối.

 

Khi chưa thể tìm ra giải pháp cho hai đứa con đang chịu cảnh khổ cực, bà Huề lại đối mặt với nỗi lo mới. Dương Viết Thành, con trai còn lại sống cùng bà, cũng bắt đầu có triệu chứng tâm thần giống như hai chị gái của mình. Thành thường có những hành động, lời nói không bình thường và đôi khi còn nóng nảy, đánh mẹ và các chị.

Các con còn lại của bà Huề cũng đang gặp khó khăn riêng. Một số người mắc chứng tâm thần nhẹ, trong khi những người khác đã rời bỏ quê hương để kiếm sống và không thể giúp đỡ gia đình. Bà Huề sống trong cảnh nghèo khó, chỉ có thể kiếm ăn ngày nào thì sống ngày đó, cố gắng nuôi nấng những đứa con khốn khổ.

Chị Dương Thị Hoài Thương, cán bộ chính sách xã Tây Trạch, cho biết: “Trong những năm qua, các tổ chức, đoàn thể và chính quyền xã đã nỗ lực hỗ trợ gia đình bà Huề về cả vật chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, những hỗ trợ này chỉ giúp giảm bớt phần nào khó khăn trước mắt và chưa đủ đáp ứng nhu cầu lâu dài của gia đình.”

Chị Thương tha thiết kêu gọi sự giúp đỡ từ các nhà hảo tâm và cộng đồng: “Chúng tôi hy vọng sẽ có thêm sự hỗ trợ để gia đình bà Huề giảm bớt khó khăn trong cuộc sống. Đồng thời, các cơ quan chức năng cần xem xét và tạo điều kiện hỗ trợ những đứa con tâm thần của bà Huề để giúp họ có cơ hội sống tốt hơn.”

” Cuộc Chiến Vượt Qua Căn Bệnh Ung Thư Cua Anh Dương và Con Trai “