Con cò lặn lội bờ sông
Cò ơi sao lại quên công mẹ già
Hỏi rằng ai đẻ cò ra
Mà cò lại bỏ mẹ già không nuôi.
Nhớ khi đi ngược về xuôi,
Mẹ đi bắt tép , mẹ nuôi được cò
Những ngày mưa lũ gió to
Công mẹ bắt tép nuôi cò, cò quên.
Vợ con cò để hai bên
Công cha nghĩa mẹ cò quên hết rồi
Cò ơi cò bạc như vôi
Công cha sữa mẹ bằng đồi núi cao.
Cò ơi cò nghĩ thế nào
Mẹ đi bắt tép, thụt vào hố sâu
Nuôi cò, cò lớn bằng đầu
Nhớ khi cò bé bú bầu sữa ngon.
Nhớ khi còn bé cỏn con
Bây giờ cò lớn , có còn nhớ không?
Vì đâu có cánh có lông
Mà cò đã vội quên công mẹ già
NƯỚC MẮT
Con đã hứa trở về buổi chiều mưa
Để cùng mẹ quây quần bên ngày tết
Nhưng hôm nay, năm cũ gần qua hết
Con vẫn nơi này – trên mảnh đất xa quê!
Chắc giờ này mẹ đang ngóng con về
Vẫn bảo xóm làng : “con tôi nó hứa
Lá dong ngoài vườn đợi nó về cọ rửa
Hai mẹ con gói bánh buổi sum vầy”.
Con hứa rồi nhưng con vẫn ở đây
Đám ruộng ở quê ai lia bờ cuốc góc?
Thương mẹ một mình, thân già mệt nhọc
Ai lấy giúp bùn, gieo nốt đám mạ non?
Con biết giờ này mẹ đang ngóng trông con
Nhưng công việc, con lại đành thất hứa
Dẫu biết mẹ vẫn ngồi bên bậu cửa
Cơm chẳng buồn ăn, dù đã nguội hết rồi.
Cuộc sống bon chen, con hẹn lại quên lời
Cứ mải miết đi, tuổi già không đợi mẹ
Khi mệt nhọc, qua hết thời trai trẻ
Mới giật mình nghĩ tới mẹ yêu thương.
Buổi sáng hôm nay khi con bước ra đường
Thấy cụ lưng còng gánh mớ hành ra chợ
Con chợt khóc, vì nhớ thời tuổi nhỏ
Mẹ cũng từng như thế để nuôi con!
Đã bao giờ nhìn vào mắt cha chưa
Ở trong đó chứa muôn điều mong ước
Mà cuộc sống không ai là biết trước
Chỉ sau cùng còn nghĩa mẹ ơn cha
Có những người khổ từ lúc sinh ra
Làm sao được khi ông trời cho vậy
Một tâm thức sáng trong hay vụng dại
Âu cũng là một số phận trời ban
Có những điều khi hạnh phúc toả lan
Lại đơn giản như tiếng cười thơ bé
Là hiện hữu trong mắt người bố trẻ
Dẫu thân anh bao đau đớn cho vừa
Chẳng có gì là miễn phí đâu con
Đến cả bữa cơm mẹ cha cũng thế
Kiếm đồng tiền chưa bao giờ là dễ
Phải đổ mồ hôi nước mắt từng ngày
Khi mẹ cha chai sạn cả bàn tay
Đầu óc sớm hôm cuống cuồng lo nghĩ
Sương gió cuộc đời khiến người tiều tụy
Thì con ơi, hãy cố gắng lên nào!
Nhà mình nghèo thì cũng chẳng làm sao
Chỉ cần siêng năng, học hành chăm chỉ
Cuộc đời này đâu có gì hoàn mỹ
Vượt khó khăn cũng sẽ thành công mà!
Đừng đem mình so sánh với người ta
Vốn dĩ muôn hoa cũng mỗi loài mỗi khác
Miễn con sống thẳng ngay, không lười nhác
Hạnh phúc là khi đã cố gắng hết mình!
“Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ thơ..”
Tôi đứng chăm vườn cây ngay ban công nhà nhìn xuống các cô các bác đang đi bộ thể dục, tiếng ca vang lên ngân nga bài hát về mẹ từ nhà hàng xóm…
Phải chăng lời bài hát như thay lời muốn nói của chúng ta khi ở tuổi xế chiều…
Nỗi lòng nhớ mẹ, nhớ những người thân yêu đã đi xa, đến nỗi lo con cái, sức khoẻ thì dần yếu đi và không còn níu giữ nỗi thời gian bên nhau nữa rồi…
Thời gian đi đâu mất rồi? Còn chưa nhìn thấy rõ sự trưởng thành của con cái thì mắt đã mờ, tai đã yếu, sự minh mẫn đã không được như xưa nữa…
Chúng ta đã bao giờ TẬP NHÌN SÂU vào đôi mắt của bố mẹ mình chưa? Có thấy rõ những nếp nhăn, vết đồi mồi chân chim hay từng cảm nhận hơi thở và nhịp tim của đấng sinh thành?
Có bao giờ ta cầm nắm đôi bàn tay chăm sóc nâng niu ta bấy lâu nay? Đã bao lâu rồi ta chưa ôm ba mẹ của mình?
Đôi bàn chân với nhiều vết chai sần trong hành trình đi tìm hạnh phúc cho con, mình đã sờ và cảm nhận bao giờ chưa?
Hạnh phúc người già đơn giản thế đó… nhưng liệu chúng ta có mấy ai thấu hiểu?…
Thương chúc cho những ai đang còn bố mẹ kề bên hãy chậm lại một chút, cảm nhận nhịp sống của bố mẹ từng chút một, để hiểu và thương nhau cũng như gắn kết tình thương bền chặt với nhau hơn nữa…
Trăn trở này là chung cho tất cả chúng ta đúng không nào?
HOA MẪU ĐƠN
Mỗi bó hoa năm bảy trăm, một triệu
Tặng bạn bè, tặng vợ tám tháng ba
Những tin nhắn gởi bạn hữu gần xa
Cùng lời chúc mong an lành, hạnh phúc.
Đỏ hồng thắm, vàng tươi bông hoa cúc
Đều là hoa tô sắc thắm cho đời
Một nụ cười hay giọt nước mắt rơi
Là cảm xúc trào dâng trong tim bạn.
Ở trong tôi niềm thương yêu vô hạn
Hoa đẹp rồi, nhụy càng ngát hương thơm
Lo cho con từng manh áo, bát cơm
Giờ lầm lũi nhặt hoa tàn trên phố.
Mẹ già rồi nhưng hôm nay vẫn cố
Bởi hôm qua hoa họ bán rất nhiều
Vẫn lặng lẽ một bóng dáng liêu xiêu
Bởi ai đó vô tình quên mất mẹ.
8 tháng 3 gió xuân lay nhè nhẹ
Những mảnh đời kém may mắn quanh ta
Mọi phụ nữ đều là những bông hoa
Cần lắm chứ sự yêu thương trân quý.
Con khóc mẹ sầu bi đôi ngã
Rồi mai đây tất tả ngược xuôi
Mình con côi cút trên đời
Còn ai dạy bảo những lời yêu thương
Cuộc đời mẹ tấm gương góa phụ
Sống vì con lam lũ nhọc nhằn
Nuôi con khôn lớn tảo tần
Một sương hai nắng tấm thân hao mòn
Ơn của mẹ như non như biển
Suốt đời con tìm kiếm đâu ra
Lòng mẹ biển rộng bao la
Mẹ làm tất cả chỉ là vì con