MẸ ƠI
Con bây giờ vẫn nhớ những đêm khuya
Cha đi vắng, mưa thét gào gió thổi
Mẹ che gió, che bốn bề nước xối
Bóng mẹ hằn trên vách lá liêu xiêu….
Nhớ như in khi trời tắt nắng chiều
Khoai sắn hết , chúng con ra đầu ngõ
Đường làng to, dáng mẹ gầy bé nhỏ
Bầy con thơ bụng réo trông chờ..
Những đông nào trong buổi sớm tinh mơ
Bao khe ngòi mẹ mò cua bắt ốc
Nước mênh mông, dáng mẹ còng đơn độc
Mang thân cò gánh hết cuộc đời con.
Trong đêm khuya con vẫn mộng chập chờn
Gợi ký ức tháng năm buồn khốn đói
Con mơ thấy mùi rau đồng nóng hổi
Những ngày mưa mẹ luộc để thay cơm…
Mẹ ra đi trong một sớm mưa buồn
Bỏ lại con giữa cuộc đời trống vắng
Con thèm lắm những tháng ngày yên lặng
Thời ấu thơ đói bụng ngóng mẹ về.
Con ước mình không tỉnh những cơn mê
Để thấy mẹ mỗi đêm về thân thuộc
Ở bên mẹ nắm bàn tay gầy guộc
Cả một đời chai sạn bởi vì con.
MẸ
Nếu như được trở về thời thơ bé
Để được nghe tiếng của mẹ ru hời
Để hồn nhiên cùng bè bạn vui chơi
Không vướng bận bởi cuộc đời phức tạp.
..
Nếu như được trở về thời tươi đẹp
Thời trắng trong chưa tỳ vết cuộc đời
Chín chắn hơn với hạnh phúc lứa đôi
Để không phải giờ đây ngồi trách phận.
..
Nếu như được trở về thời khỏe mạnh
Biết chăm lo rèn luyện sức khỏe mình
Để giờ không phiền muộn với than thân
Bởi mệt mỏi, và vẫn luôn không khỏe.
..
Nếu như được vẫn còn cha còn mẹ
Để đêm đêm ta sẽ chẳng phải buồn
Để dưỡng chăm cha mẹ được tốt hơn
Không ân hận lúc âm dương xa mãi.
..
Nếu như được cuộc đời quay trở lại
Để cho ai chót dại trở nên khôn
Biết yêu thương trân quý cuộc sống hơn
Không nuối tiếc và không còn ấm ức.
..
Dù vẫn biết thời gian không níu được
Nhưng lòng thì thầm ước được vậy thôi
Chỉ mong ai khi còn tuổi đôi mươi
Hãy gắng sống cho cuộc đời đẹp nhé..
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.
Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội vã rời…
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
” Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…
Vội quên, vội nhớ vội đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai Giác lộ bàn chân vội
Chỉ một lần đến được chốn nhân gian
Ta trân trọng quãng đời nơi dương thế
Đợi kiếp sau chắc là điều không thể
Nên nhủ lòng đừng đánh mất bản thân.
Đời của ta sống được chỉ một lần
Mà bão giông đã bao lần nếm trải
Sắp cuối đường vẫn chưa thôi ngang trái
Đành mỉm cười đi góp nhặt niềm vui.
Nửa cuộc đời theo ngày tháng trôi xuôi
Chừng ấy năm cũng vài lần lạc bước
Khi đã hiểu chẳng thể nào bước ngược
Tự nhủ lòng thôi nhé cứ an nhiên.
Hơn nửa đời ký ức vẫn vẹn nguyên
Gói hành trang mang yêu thương trĩu nặng
Sao bỗng thấy trên bờ môi mằn mặn
Khi cuối đường thiếu vắng bóng hình ai.
Chốn dương gian qua một quãng đường dài
Đoạn còn lại ta nhẹ nhàng đưa bước
Chẳng bận tâm đến những điều mất được
Để lòng mình được thanh thản an nhiên./
Đi qua nhiều hạnh phúc,
Nếm không ít khổ đau.
Chợt thấy mình bình thản,
Kệ mưa nắng trên đầu…
Người đi hay ở lại,
Cũng đều bởi chữ duyên.
Người đối mình tốt xấu,
Mình cũng chẳng muộn phiền.
Thứ gì càng trân trọng,
Thì càng dễ mất đi.
Càng nắm ôm thật chặt,
Càng chẳng giữ được gì…
Tham sân si nhiều lắm,
Rồi cũng khổ mình thôi.
Cuộc đời này cơ bản
Biết đủ là được rồi…