Tôi 30 tuổi – không nhà, không xe, chưa lập gia đình, và tài sản lớn nhất là 500 triệu đồng trong tài khoản tiết kiệm. Nếu chỉ nghe qua, con số ấy có thể khiến nhiều người cho là ổn. Ở tuổi này, không ít người vẫn đang lo trả nợ. Nhưng khi nhìn quanh, thấy bạn bè đã có nhà, có con, có kế hoạch đầu tư dài hạn, tôi chợt nhận ra mình vẫn đang đứng ngoài cuộc đua ấy.

Tôi từng tin rằng tuổi 30 sẽ là cột mốc rực rỡ – có công việc vững vàng, hướng đi rõ ràng và một khoản tích lũy khiến bản thân yên tâm. Thực tế thì khác xa. Số tiền tôi có chỉ đủ để sống vài tháng nếu nghỉ việc. Không nghèo, nhưng cũng chẳng đủ để gọi là “tự do tài chính”.
Càng trưởng thành, tôi càng hiểu 500 triệu không còn là “số tiền lớn” như trước kia. Nó không mua nổi căn hộ ở thành phố, chỉ bằng một phần chiếc xe tầm trung, và có thể biến mất nhanh chóng nếu xảy ra biến cố sức khỏe hay mất việc. Quan trọng hơn, nó không mang lại cảm giác an toàn.

Tôi từng rất nguyên tắc trong chi tiêu: tiết kiệm đều đặn, tránh hoang phí. Nhưng rồi nhận ra, vấn đề không nằm ở việc tiêu ít hay nhiều, mà ở chỗ tôi chưa bao giờ dám để tiền làm việc cho mình. Tiền nằm yên trong sổ tiết kiệm, an toàn đến mức… vô dụng.
Tuổi 30 dạy tôi một bài học quan trọng: kiếm tiền chỉ là bước đầu, hiểu tiền mới là bản lĩnh. Bởi nếu không biết mục tiêu của đồng tiền là gì, thì dù có 500 triệu hay 5 tỷ, cảm giác bất an vẫn không đổi.
Giờ đây, tôi không còn so sánh mình với người khác. Thứ tôi muốn học là cách dùng tiền để sống tốt hơn, chứ không phải để chứng minh giá trị bản thân. 500 triệu không phải là thành tựu, nhưng nó là điểm khởi đầu – để tôi học cách nhìn nhận tiền bạc một cách tỉnh táo, và thôi sợ hãi mỗi khi nhìn vào số dư tài khoản.
(*) Độc giả chia sẻ
